Hoàng hậu gần như nghiến nát răng ngà.
Quay đầu thấy ta, đem hết giận dữ trút lên người ta.
"Các ngươi đúng là một lũ tiện nhân Tây Vực không biết liêm sỉ!"
Trên ngón tay nàng ta đeo hộ giáp thật dài.
Một cái tát đánh qua, mặt ta lập tức chảy máu.
Ta im lặng quỳ xuống:
"Mẫu hậu bớt giận, người Tây Vực giỏi điều hương, chuyện này, con cũng biết đôi chút. . ."
Đôi mắt đẹp của Hoàng hậu nhìn qua, ta khẽ nói: "Thanh Ngô nguyện vì mẫu hậu phân ưu."
Ba ngày sau, Hoàng hậu cuối cùng cũng chặn được Hoàng thượng vừa tan triều.
"Hoàng hậu đổi hương mới à? Mùi hương thật dễ chịu. Hôm nay bãi giá cung Hoàng hậu đi."
Hoàng hậu nghe vậy, cuối cùng cũng giãn mặt mày ra.
Ta nấp sau bụi cây, nhìn theo bóng họ khuất dần.
Bỗng vạt áo ta bị kéo xuống.
Ta cúi đầu, chạm phải đôi mắt đen láy của Thái tử.
"Không phải ngươi đang ở Thượng thư phòng sao?"
Thái tử cười nhạt: "Chu Thái phó đã chết, chuyện tôn sư trọng đạo này tất nhiên không cần làm nữa."
Nhắc đến Chu Thái phó, trong mắt hắn ta lóe lên tia độc ác.
"Lão già này cuối cùng cũng c.h.ế.t rồi. Cũng không phụ công ta ngày ngày dâng trà."
Chu Thái phó đến c.h.ế.t cũng không ngờ, học trò mà ông dốc hết tâm huyết dạy dỗ, mỗi ngày dâng trà, lại bỏ thêm vào đó một lượng nhỏ hương liệu.
Liều lượng bình thường không gây c.h.ế.t người, nhưng nếu dùng quá liều, sẽ g.i.ế.c người không dấu vết.
"Nghe nói trước khi chết, ông ta thất khiếu đổ máu, gương mặt vô cùng kinh khủng. Nhi tử của ông ta đúng là một hiếu tử, sợ lão già nhiễm phải dịch bệnh, người còn chưa tắt thở, đã vội vã cuốn chiếu đem vứt vào bãi tha ma."
Ta hái chiếc lá trên đầu hắn ta, thở dài: "Đúng vậy. Người đời coi chúng ta là quái vật, bản thân họ có tốt đẹp gì đâu?"
"Hoàng tỷ hiểu ta."
Thái tử giả vờ dụi khóe mắt, nhưng không thể nặn ra được giọt nước mắt nào.
"Một vị lão thần có danh tiếng ba triều, cuối cùng lại trở thành mồi cho chó hoang. . ."
Nói đến cuối, hắn ta bật cười thành tiếng.
"Kết cục này, quả thật thú vị vô cùng."
Gió thổi qua bụi cây, cành lá xào xạc.
Ta giả vờ vô tình ngoái đầu lại, liếc nhẹ một cái.
7
Cái c.h.ế.t của Chu Thái phó chỉ là tấm vé thông hành ta dâng cho Thái tử.
Nhưng qua nhiều năm tháng dung túng và nhồi nhét, ta đã nuôi lớn tham vọng của Thái tử.
Những gì hắn ta muốn, ta đều sẽ giúp hắn ta đạt được.
Mạng người rẻ như cỏ rác, tất nhiên có thể để hắn ta tùy ý sinh sát.
Điều khiến hắn ta say mê hơn là không để lại chứng cớ.
Vì vậy khi tin Hoàng hậu có thai truyền đến —
Hắn ta lập tức nảy sinh sát ý.
"Hoàng tỷ." Khóe môi mỏng của Thái tử mím chặt, ánh mắt có chút lạnh lẽo.
"Mẫu hậu có thai, đứa bé này, tuyệt đối không thể sinh ra."
Ta biết, hắn ta đang sợ hãi.
Cánh của hắn ta chưa đủ lông, sợ đứa bé trong bụng Hoàng hậu sẽ đe dọa địa vị của mình.
Hoặc có lẽ là sợ, Hoàng hậu sẽ sinh ra một đứa trẻ giống như hắn ta.
"Ngũ điện hạ."
Minh Châu cô cô bên cạnh Hoàng hậu gõ cửa phòng ta: "Hoàng hậu nương nương cho mời."
Sắc ghen tị trong mắt Thái tử càng sâu.
Ta vỗ nhẹ tay hắn ta, coi như an ủi.
"A Dục đừng sợ, hoàng tỷ biết phải làm gì."
Qua lớp rèm châu, ta nhìn thấy trên chiếc ghế dựa ở trung đình ở xa xa, có một bóng người yểu điệu đang nằm.
Ta thoáng chốc hoảng hốt.
Khi rảnh rỗi, mẫu phi cũng thích tựa trên ghế quý phi nghỉ ngơi.
Lúc đó ánh trời luôn rất trong trẻo.
Bóng hoa chập chờn, phủ lên mi mắt người.
Mẫu phi nghe thấy động tĩnh, lười biếng trở mình, mỉm cười với ta.
"Con đến ngủ với mẫu phi à?"
Tua châu va vào nhau, vang lên âm thanh như ngọc vỡ.
Ta đi qua bức rèm châu, hành lễ.
"Thanh Ngô thỉnh an mẫu hậu."
Hoàng hậu đuổi hết hạ nhân đi, cúi mắt nhìn ta:
"Ngươi làm rất tốt, loại hương này, quả thật có công hiệu trợ giúp thụ thai. Hôm nay thái y khám cho ta, xem mạch tượng là một Hoàng tử."