Yến Cẩm Thư đương nhiên không bản lĩnh, trong huyệt động càng ấm áp, côn thịt càng to càng cứng, tàn nhẫn mạnh mẽ va chạm, có thể nói là thao chết nữa cái mạng của cậu ta.
“Ah! Ah ah ——! Chậm một chút, ah… Con nhím nhỏ… Ôh ah ah ah ——! Tôi chịu không nổi, sâu quá… Ưh ah ah ah… Tôi muốn bắn, Aha ah ah ah —— “
Dư Duệ hung hăng hung hãn mà đem Yến Cẩm Thư đặt ở dưới thân, chuyển động eo mông mạnh mẽ mà đâm vào, hai túi tinh hoàn vì do dùng sức quá mạnh mà va đánh vào mông làm cho hai cái mông trắng như tuyết bị va đập đến đỏ lên, mỗi lần dương vật đâm vào thì đều sẽ có tính phản xạ cương cứng lên, cảm giác thật thoải mái, mà bên trong cúc huyệt sít chặt càng thoải mái hơn.
Trời ạ, thật con mẹ hắn… Sướng quá!
Dư Duệ thở hổn hển, hắn rút dương vật ra khỏi thân thể của Yến Cẩm Thư, nhào nặn thịt hai cánh mông, từ phía sau xen vào, lần thứ hai tàn nhẫn thao cậu ta.
Yến Cẩm Thư bị Dư Duệ mạnh mẽ đè trên giường đổi vài tư thế, càng về sau càng muốn khóc, cũng không có sức khóc.
—-
Sau khi xong việc, cùng nhau tắm rửa sạch sẽ, hai người xuống lầu, ngồi xuống trước bàn ăn.
Thấy Yến Cẩm Thư cau mày đỡ eo, dáng ngồi không yên ổn, Dư Duệ hỏi: “Khó chịu sao?”
Yến Cẩm Thư ai oán nguýt hắn một cái, cậu ta nói: “Cậu không thể đối với tôi dịu dàng một chút sao?”
Dư Duệ nghe giọng nói của cậu ta khàn đến đáng thương, hắn không khỏi có chút chột dạ, hắn nói: “Sau này sẽ cố gắng.” Dư Duệ nhìn thấy mặt của Yến Cẩm Thư trắng bệch, do dự lại tiếp một câu: “Đau lắm sao? Có muốn tôi mua thuốc xoa cho cậu không?”
Yến Cẩm Thư tỏ vẻ không cần thiết, xoa bóp cổ họng nói: “Không cần.”
Ăn sáng xong, Yến Cẩm Thư dẫn Dư Duệ về phòng ngủ ở lầu 3, đi vào phòng quần áo, cầm bộ quần áo ném trên ghế salông, ra hiệu cho cậu ta thay bộ đó.
Dư Duệ không nói hai lời cỡi áo ngủ trên người ra, cầm áo sơmi mặc vào.
Yến Cẩm Thư cũng thay quần áo, vừa thay vừa nhìn Dư Duệ, chờ Dư Duệ mặc vào cái áo khoác cuối cùng của bộ âu phục, Yến Cẩm Thư lại cương cứng.
Không hổ là người đàn ông mà Yến Cẩm Thư coi trọng, soái muốn chết hà!
Hai người chỉnh trang xong, cùng nhau đi xuống lầu, rồi cùng nhau đi ra ngoài. Ngồi vào trong xe, Dư Duệ nhìn thấy người ngồi ở vị trí ghế phụ, vẻ mặt Dư Duệ không vui, nghiêng đầu nhìn Yến Cẩm Thư, giọng điệu chất vấn: “Anh ta sao còn ở đây?”
Văn Võ cười lên tiếng chào hỏi Dư Duệ, ra hiệu tài xế lái xe, làm ra một bộ dáng”Chẳng muốn cùng anh tính toán.”
Dư Duệ hận đến thái dương gân xanh đều nhảy lên.
Yến Cẩm Thư tỏ vẻ nghi hoặc hỏi: “Anh không thích cậu ta ở đây?”
Dư Duệ tiến đến bên tai cậu, thấp giọng lý sự, hắn nói: “Tối hôm qua không phải cậu đáp ứng với tôi là sẽ khai trừ anh ta sao?”
“Có việc này sao?” Yến Cẩm Thư vẻ mặt mờ mịt, tiếp theo lấy tay đè lại cái trán, cậu ta nói: “A, tối hôm qua tôi uống quá nhiều rồi, nên không nhớ rõ cái gì hết a, xin lỗi.”
Dư Duệ trợn to mắt, âm thanh có chút cấp thiết nói: “Cậu tối hôm qua ở trên giường luyện yôga, tặng tôi hoa hồng, nói…” Theo bản năng hướng về đằng trước liếc nhìn, đem âm thanh ép càng thấp, hắn nói: “Đây là lần đầu tiên của cậu, còn gọi tôi là ông xã, những lời này cậu đều quên sao?”
Yến Cẩm Thư ruột muốn thắt lại, nhưng trên mặt không lộ mảy may, kìm nén cười muốn nội thương, cố gắng trả lời: “Đáng tiếc a, tôi một chút ấn tượng đều không có.”
Dư Duệ không tiếp tục nói nữa, xoay đầu sang một bên, trên cổ gân xanh lộ ra, hai bàn tay nắm chặt thành nấm đấm có thể mơ hồ nghư được tiếng cọt kẹt từ những đốt ngón tay.
Đến công ty, Yến Cẩm Thư để Dư Duệ trong văn phòng, tiểu bạch kiểm mang theo trợ lý tóc xoăn vội vã rời đi.
Dư Duệ ngồi trên ghế salông hút thuốc, mặt đầy tối tăm. Tên tóc xoăn vẫn là trợ lý, vậy hắn thì sao? Chỉ là công cụ làm tình của cậu ta thôi sao? Ghê tởm nhất chính là Yến Cẩm Thư, tên tiểu bạch kiểm dám quên việc cậu ta gọi hắn là ông xã?
Đệt mẹ, chờ chút nữa ông đây thao đến khi nào cậu ta khóc lóc van xin nói là đã hoàn toàn nhớ lại!
Dư Duệ ngồi trong phòng làm việc xa hoa rộng rãi của tổng giám đốc từ buổi sáng ngồi đến buổi chiều, lấy điện thoại di động vào trang baidu tham khảo mười mấy tư thế khác nhau, đũng quần như muốn nổ tung, cái tên họ Yến kia vẫn chưa trở lại.
Dư Duệ đứng dậy đi vòng quanh sô pha vài vòng, cuối cùng cũng coi như bình tĩnh lại, Dư Duệ đằng đằng sát khí đi ra khỏi văn phòng.
Đệt mẹ, không quan tâm cậu ta có tới hay không, ông đây sắp chết đói rồi, ăn cơm!
Đón thang máy từ tầng cao nhất một đường đi xuống lầu, Dư Duệ mới vừa bước ra khỏi thang máy, liền nhận được điện thoại của em họ gọi tới, trong giọng nói đầy lo lắng, cô bé nói xảy ra vấn đề rồi, gọi hắn mau mau về nhà. Dư Duệ trái tim đột nhiên đập nhanh, hoả tốc lao ra khỏi công ty, đón một chiếc xe taxi chạy thẳng về nhà.
Cũng may không phải Thím sảy ra chuyện. Dư Duệ yên lòng, cởi áo khoác âu phục quẳng xuống ghế salông, đem cúc áo sơmi mở ra hai nút, ngậm điếu thuốc ở trong miệng, nhìn Thím của hắn một chút, lại xoay người nhìn em họ, hắn hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Dư Hân vì khóc mà hai mắt hồng hồng, đang muốn mở miệng, liền nghe mẹ của cô bé rống to: “Đừng nói! Mặc kệ hắn! Muốn chặt tay hay là chém chân cứ tùy bọn họ! Tên súc sinh kia sớm nên bị chém chết!”
Dư Hân run cầm cập, ánh mắt giống như cầu viện nhìn về phía Dư Duệ, nước mắt không tiếng động mà rơi xuống.
Dư Duệ đi tới ôm Thím của hắn vỗ vỗ bả vai b dùng giọng điệu như hống trẻ con, hắn nói: “Không tức giận không tức giận, chị Trầm không tức giận.”
Trầm Hề Cầm là một phụ nữ xinh đẹp, hơn bốn mươi tuổi nhưng nhìn như ngoài như ba mươi tuổi, nếu không phải vì bị bệnh, Thím sẽ càng nhìn trẻ hơn. Dư Duệ luôn nói Thím rất xinh đẹp, sẽ không bao giờ già, cho nên lúc nào khi mở miệng ngậm miệng đều là chị Trầm, mỗi ngày đem Thím dỗ dành đến thật vui vẻ.
Nhưng hôm nay bất luận Dư Duệ cố gắng dỗ dành như thế nào thì Trầm Hề Cầm cũng không cảm thấy vui lên nổi, Thím kề sát trong lồng ngực Dư Duệ khóc đến cả người run lên, Thím nói: “Tên súc sinh kia đem tiền học phí đi học đại học của Dư Hân cầm đi bài bạc, thua sạch không nói, còn mượn lãi suất cao, đây là muốn bức tử Thím a!”
“Không sao không sao, nợ tiền thì chúng ta trả tiền, đem người chuộc về, dù sao ông ta cũng là ba của Du Hân, muốn chặt tay cũng đóng kín cửa trong nhà mình chặt.”
Trầm Hề Cầm vừa khóc, vừa nói: “Làm gì mà còn tiền a, tất cả đều bị hắn thua bài bạc hết rồi!”
“Con có.” Dư Duệ nhẹ nhàng đẩy Trầm Hề Cầm ra, cầm khăn tay lau đi nước mắt trên mặt Thím, rồi hỏi: “Những người kia muốn bao nhiêu tiền?”
Cả vốn lẫn lời là 1 800 vạn.
Tốt nghiệp trung học ra làm việc, tích trữ hơn mười ngàn, thêm vào hai mươi ngàn của Yến Cẩm Thư, cũng mới ba mươi mấy ngàn, còn thiếu rất nhiều.
Dư Duệ ngồi bên trong taxi, hút hết điếu thuốc này lại thêm một điếu thuốc khác, tài xế thiếu kiên nhẫn nói: “Tôi nói vị tiên sinh này, anh rốt cuộc muốn đi đâu? Nãy giờ đã đi vòng vòng khu vực này vài vòng rồi.”
Dư Duệ dụi tắt điếu thuốc trong tay, gãi gãi đầu, thanh âm như bị tắt lại trong cổ họng báo địa chỉ công ty của Yến Cẩm Thư.
Sau mười lăm phút, đến chỗ cần đến, Dư Duệ móc bóp ra, hắn suy nghĩ một chút, rồi lấy ra một tờ tiền đưa cho tài xế, rồi nói: “Quay đầu xe trở lại.”
Yến Cẩm Thư buổi chiều sáu giờ mới từ phòng họp đi ra, vừa đói bụng vừa mệt, thắt lưng đau đến đứng không nổi, vừa tiến vào văn phòng đã ngã vào trên ghế salông, cậu ta vốn chỉ muốn nghỉ ngơi một chút rồi gọi điện thoại cho Dư Duệ cùng đi ăn cơm, không nghĩ tới vừa nhắm mắt lại đã ngủ tới bốn tiếng.
Yến Cẩm Thư từ trên ghế sa lông ngồi dậy, xốc chăn mỏng trên người xuống, tay dùng sức nặn nặn mi tâm. Cậu ta hỏi Văn Võ đang ngồi trên bàn gõ gõ gõ notebook: “Người đâu?”
Văn Võ khép lại notebook, rồi nói: “Về nhà.”
“Về nhà? Nhà nào?”
“Nhà hắn.”
Yến Cẩm Thư lấy điện thoại di động ra, mới vừa mở màn hình lên thì có một cuộc điện thoại gọi tới. Cậu ta đứng dậy, đi tới cửa sổ sát đất trước nghe điện thoại.
Sau năm phút, Yến Cẩm Thư cúp điện thoại, thái độ ngưng trọng nhíu mày lại, đứng yên một lát, xoay người nói với Văn Võ: “Đặt hai tấm vé máy bay, đi Milan, càng nhanh càng tốt.”
Yến Cẩm Thư ăn buổi tối qua loa về tới nhà chỉ tắm rửa, rồi lăn đùng ra ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, mang theo Văn Võ thẳng đến sân bay.
Trước khi cất cánh, Yến Cẩm Thư nhắn một tin nhắn cho Dư Duệ.
Nhưng mà người đầu tiên đọc được tin nhắn này không phải là Dư Duệ mà là Dư Hân, em họ của Dư Duệ. Lúc đó cô bé đang ngồi ở trước giường bệnh cầm di động của hắn online xem block, tin nhắn vừa gửi đến cô bé vô tình nhấn xuống nút xem tin nhắn.
“Tôi cho cậu nghĩ ngơi nữa tháng, cậu cố gắng rèn luyện lực cánh tay, chờ tôi trở lại.”
Dư Hân xem cái tin nhắn như rất đoan chính này nhìn qua nhìn lại ba lần, cảm thấy không giống tin nhắn đoan chính nha.
Dư Duệ buổi trưa tỉnh lại, ăn cơm xong liền thì thầm muốn xuất viện, liền bị Thím của hắn đánh nhẹ trên đỉnh đầu nói: “Bác sĩ nói rồi, con phải nằm viện ít nhất một tuần lễ.”
Dư Duệ nhìn xuống dưới chân, quơ quơ cái chân phải bị treo lên,hắn nói: “Làm gì mà băng dữ vậy chứ?”
Trầm Hề Cầm ngồi ở trên ghế, nhìn máu ứ đọng trên mặt Dư Duệ, lại nhìn chân phải của hắn bó thạch cao, viền mắt liền đỏ, Thím nói: “Tiểu Duệ à…”
“Ôi Chị Trầm, có thể đừng khóc nữa được không a, trái tim yếu đuối của em bị chị khóc đến vỡ nát luôn rồi, xin chị thương xót, bỏ qua cho em đi.”
Trầm Hề Cầm trừng hắn: “Đã như vậy rồi mà còn đùa giỡn được!”
“Như thế nào a? Không phải gãy xương thôi sao, tôi cho chị biết a, mấy tên kia so với tôi còn thảm hơn nhiều.” Dư Duệ thuận thế xoay chuyển đề tài: “Chú còn dám chạy ra ngoài không?”
“Không dám, hắn trốn trong phòng rồi.” Trầm Hề Cầm hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Hắn là tên khốn nạn vô lại!”
Dư Duệ vừa gật đầu liên tục vừa nói: “Chị Trầm về nhà nhớ cố gắng giáo huấn hắn.” Dư Duệ nói xong liền đưa tay cầm điện thoại di động, hắn muốn gọi điện thoại cho Yến Cẩm Thư nhưng phát hiện hắn không có lưu số điện thoại của cậu ta.
Đệt! Phải làm sao bây giờ? Một tuần lễ hắn không thể đi tìm Yến Cẩm Thư, tiểu dâm đãng kia dâm đến như vậy, còn không biết sẽ đi tìm bao nhiêu người làm tình đây!
Không được, nón xanh này hắn kiên quyết không đội! Nhất định phải tìm cơ hội trộm chạy ra ngoài, cho tiểu dâm đãng kia một cái cảnh cáo.
Yến Cẩm Thư mà dám thừa dịp hắn không có ở đó mà quan hệ bừa bãi, chờ chân hắn khỏe lại, hắn nhất định giết chết cậu ta.