Yến Cẩm Thư xác thực không đứng lên nổi, cậu xuống phi cơ là bận bịu đến chân không chạm đất, ăn cơm cũng không để ý tới, làm sao còn lo lắng được những thứ khác.
Dằn vặt một ngày, trở lại khách sạn, kiệt sức cũng nằm trên giường gọi điện thoại cho Dư Duệ không nói được vài câu mí mắt lại dính với nhau.
Ngủ thì tư thế đó khi tỉnh lại vẫn là tư thế đó, quần áo cũng không cởi ra.
“Ừm…”
Yến Cẩm Thư xoay người, lấy gối che khuất con mắt, lẳng lặng nằm một chút, ngồi dậy, xoa xoa thái dương, xuống giường tiến vào phòng tắm.
Đánh răng rửa mặt, chỉnh trang xong cậu uống hết một ly nước chanh, lên tinh thần, ra ngoài.
Yến Cẩm Thư bận bịu, Dư Duệ cũng không nhàn rỗi.
Thím của hắn sau khi phẫu thuật nằm viện cần người chăm sóc, Dư Hân chuẩn bị thi đại học, Dư Duệ tự nhiên không thể làm cho cô bé phân tâm, người chú là ma bài bạc lại không thể tin cậy, vì lẽ đó chỉ có thể thuê hộ công, thời gian rảnh Dư Duệ vẫn không yên lòng, mỗi ngày đều chạy tới bệnh viện hai, ba chuyến.
Hắn không cảm thấy liên lụy hắn nhưng thím hắn đúng là rất đau lòng.
“Tiểu Duệ, con đừng chạy tới chạy lui như vậy, con nhìn xem mới mấy ngày con đã mệt thành như vậy, thím ở nơi này không có việc gì, vẫn khỏe, đừng bận tâm, con cứ lo chuyện của con đi.”
“Cũng không có gì bận bịu, nhà xưởng còn đang tìm đây.” Dư Duệ rời khỏi giường đầu, kéo cái ghế ngồi trước giường bệnh, cầm quả táo cúi đầu nghiêm túc gọt vỏ.
“Tiểu Duệ a…”
“Hả?” Dư Duệ đáp một tiếng, không ngẩng đầu, tiếp tục nghiêm túc gọt vỏ táo. Hắn đang luyện tập, nơ con bướm thắt không đẹp, hắn muốn tận lực đem quả táo gọt cho đẹp đẽ một chút, Yến Cẩm Thư cũng không biết có bao nhiêu tật xấu, giống như ăn quả táo, gọt vỏ đẹp đẽ cậu mới ăn, gọt không đẹp cậu sẽ không ăn, nói nhìn mà mắt đau khi ăn yết hầu cũng đau.
Quả thực… Quả thực cố tình gây sự!
Vừa nghĩ tới Yến công tử cố tình gây sự, Dư Duệ nhất thời cảm thấy thân thể toả nhiệt, não cũng tỏa nhiệt, phía dưới cũng nóng ran.
Nói chung chính là, nóng, nghĩ đến cậu là toàn thân đều nóng.
“Con tuổi cũng không nhỏ, có phải là nên…”
“Ôi Thẩm cô nương, thím nên an tâm dưỡng bệnh đi, đừng lo lắng chuyện của con.” Dư Duệ ngẩng đầu, đặt dao gọt hoa quả xuống, đem quả táo rõ ràng gọt đẹp hơn hôm qua rất nhiều đưa cho thím hắn, nói: “Với điều kiện này của con còn sợ tìm không được vợ a? Nói cho thím biết người thích con đều đứng xếp hàng đợi đấy!”
Thẩm Hề Cầm tiếp nhận quả táo, răng rắc cắn một cái, liếc mắt nhìn hắn: “Con từ trong đội ngũ xếp hàng đó chọn một cô mang đến cho thím nhìn một chút a.”
Thím không phải chỉ muốn xem qua? Còn rất muốn tán gẫu mai mối nữa.
Lời này Dư Duệ không dám nói, ít nhất không dám ở nơi này thời điểm này nói ra, vạn nhất không biết tốt xấu lại làm cho thím tức giận, không phải là đùa giỡn.
Dư Duệ sờ sờ mũi: “Chuyện đó từ từ thím khoan hãy nói, con thật có một người nhưng vẫn chưa đi tới bước gặp gia trưởng.”
Trầm Hề Cầm đầy mặt mừng rỡ:”Thật sự? Cô gái kia bao nhiêu tuổi? Dung mạo xinh đẹp không? Làm việc gì?”
Dư Duệ suy nghĩ một chút rồi nói: “Cùng tuổi với con, dung mạo rất đẹp, vừa cao lại vừa trắng, ôn nhu săn sóc, ạch, gia cảnh rất tốt.”
Thẩm Hề Cầm che miệng, cười: “Ôi, Bạch Phú Mỹ a, sao người ta lại coi trọng con?”
“Này, thím nói vậy là tổn thương con trai mình đó?”
“Con lại không phải con trai của thím.”
“Quả táo đưa lại cho con! Đây là con gọt vỏ cho mẹ con ăn!”
“Con trai ngoan, đừng nghịch, nhanh cho mẹ nhìn ảnh thử xem.”
Dư Duệ trừng mắt nhìn thím của mình.
Thẩm Hề Cầm cũng nhìn hắn, hỏi: “Sao vậy? Con không mang đến thì thôi, ngay cả bức hình cũng không cho xem a?”
“Không đúng không đúng, cho xem cho xem.” Dư Duệ đứng lên, lấy điện thoại di động ra, nói: “Trong điện thoại di động của con không có ảnh của người đó, con sẽ kêu người ta gửi ảnh lại đây.”
“Mau mau nhanh!”
Dư Duệ cầm điện thoại di động đi ra ngoài, thím hắn gọi hắn lại: “Con đi đâu vậy?”
“Đi nhà cầu.”
“Phòng vệ sinh ở đây này.”
“Ồ.” Dư Duệ xoay người nhanh chân đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, ảo não vỗ đầu, đốt điếu thuốc bỏ vào trong miệng, ngồi trên bồn rửa tay, do dự một chút, nhắn tin cho Yến Cẩm Thư.
Em nhanh lên một chút, giả làm con gái, chụp tấm hình gửi lại đây, thím anh muốn nhìn cháu dâu tương lai.
Tiếp theo lại thêm vào một tin nhắn nữa.
Chụp ảnh! Đẹp, lãng mạn một chút.
Nhận được tin nhắn của Dư Duệ là lúc Yến Cẩm Thư đang họp.
Cậu cùng lão tổng của công ty ý kiến không gặp nhau, hai người mới vừa môi thương khẩu chiến một phen, Yến Cẩm Thư cảm thấy miệng khô đến đòi mạng, ngửa đầu một hơi uống hết nửa bình nước, cầm điện thoại di động lên nhìn nội dung tin ngắn, rồi chậm chạp đem bình nước khoáng để trên bàn.
“Hội nghị tạm dừng, hai giờ sau tiếp tục.”
Cậu cầm di động nhanh chân đi ra khỏi phòng họp, bấm thang máy xuống lầu, ra khỏi công ty, lên xe rời đi.
Sau khi Dư Duệ nhắn tin một giờ sau nhận được bức ảnh, lúc đó hắn đang cùng với thím hắn ngồi một chỗ, từng người dùng ngón trỏ ở ipad chơi trò chém hoa quả.
Dư Duệ tạm dừng một chút, ngồi thẳng thân thể, lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn, con mắt thiếu một chút muốn nhảy ra ngoài.
Trên màn ảnh điện thoại di động xuất hiện một tấm hình, bối cảnh là quảng trường mua sắm, một cô gái thân hình tinh tế tay nâng một đèn lồng, nghiêng đầu mỉm cười, màu khói xám của đèn lồng giống như màu áo lông, quần yếm màu xanh đậm, áo ngắn tay màu đen, đội cái mũ rộng vành, tóc thắt bím thả hai bên vai, thanh thuần vui tươi, ngoại hình khí chất không thể xoi mói.
Cô gái này là ai vậy?
“Sao vậy?” Thấy Dư Duệ vẻ mặt như gặp phải quỷ, Thẩm Hề Cầm đến gần xem thử, nói:”Ha, chính là cô này sao?”
Dư Duệ còn chưa kịp nói gì thì di động đã bị cướp đi rồi, Thẩm Hề Cầm nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động màn hình, một mặt kích động, nói:”Này, cô gái này thực sự là quá đẹp, vừa nhìn chính là một cô gái tốt, ngũ quan xinh xắn, vóc người cũng được, trời ạ Tiểu Duệ, cùng con thật xứng!”
Dư Duệ đưa tay cướp lại điện thoại di động: “Sao vừa nhìn lại biết đó là cô gái tốt a, không biết có câu nói gọi không thể nhìn mặt mà bắt hình dong sao?”
Thẩm Hề Cầm làm bộ đánh hắn, nói: “Thằng nhóc, cô gái đó cũng là bạn gái của con đó!”
Từ đâu tới bạn gái, hắn còn không biết người kia là ai đó!
Dư Duệ đứng lên:”Bức ảnh cũng đã nhìn, vậy con đi trước a, buổi chiều còn phải đến xem nhà xưởng.”
“Đi thôi đi thôi, buổi tối đừng đến đây nữa, con trở lại có thể thím sẽ không phản ứng con.”
“Thím không phản ứng con, con phản ứng lại với thím được chưa?”
“Thằng nhóc, thím nói thật sự, con trở lại sẽ làm thím tức a!”
“Được được được, không tới có được hay không, con đi rồi, thím phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Ra khỏi phòng bệnh, Dư Duệ không thể chờ đợi được nữa gọi điện cho Yến Cẩm Thư: “Đệt! Bức ảnh kia em tìm ai chụp? Quá không thành ý a, anh nói cho em để em cải trang thành con gái sau đó…”
“Em bận bịu chết rồi.” Yến Cẩm Thư đánh gãy hắn, âm thanh mềm nhũn, có chút khó nói:”Làm sao có thời giờ đi chỉnh sửa kia a, anh cho rằng mua trang phục nữ mặc vào thì là nữ a? Quá ngây thơ thiếu niên, thím của anh cũng không phải là người dễ dàng gạt gẫm.”
“Vì lẽ đó em sẽ tìm tấm hình ứng phó?” Dư Duệ ra khỏi cửa lớn của bệnh viện, đốt điếu thuốc bỏ trong miệng, nhanh chân đi tới bãi đậu xe, hỏi:”Cô gái kia là ai vậy? Người quen với em hay là bà con thân thích?”
“Em gái.”
“Đệt! Em còn có em gái em ruột hay em họ vậy?” Dư Duệ mở cửa xe, ngồi vào chỗ điều khiển, lười biếng dựa vào ghế ngồi hút thuốc: “Còn tưởng rằng em là con một đấy.”
“Ôi, hiện tại không bức cũng không thao, anh không tranh luận nữa à?” Yến Cẩm Thư mỉm cười âm thanh từ trong ống nghe truyền tới:”Có tiến bộ, tiếp tục cố gắng a thiếu niên.”
Dư Duệ nở nụ cười, mắng: “Mẹ kiếp, không mắng em, em không quen đúng không?”
“Đừng nha, cái người kia yêu thích soái ca, nhã nhặn một chút càng đáng yêu hơn.”
“Đệt!” Dư Duệ hút một hơi thuốc rồi tức giận nói: “Khi nào trở về, ông đây chơi chết em.”
“Ai, em cũng nhớ anh, bất đắc dĩ chuyện so với tưởng tượng phiền phức hơn rất nhiều, phỏng chừng còn phải một tuần lễ nữa.”
“Đệt! Không nói! Cúp máy!”
“Ai đừng a, con nhím nhỏ, anh không muốn nhìn em sao? Em hiện tại a…” Âm thanh đột nhiên thấp xuống, mơ hồ mang tiếng thở dốc: “Em không mặc quần áo.”