Văn Võ liền đánh Dư Duệ hai quyền.
Dư Duệ tuy rằng cảm thấy anh ta không tư cách đánh hắn, nhưng cũng chỉ là thẳng tắp đứng tại chỗ nhận đòn, bởi vì hắn càng không có tư cách phản công.
Lão bác sĩ mang theo hai trợ lý y tá, đuổi Văn Võ và Dư Duệ ra khỏi văn phòng, rồi nói: “Đi ra bên ngoài mà đánh nhau!”
Hai người liền đi ra bên ngoài đánh.
Một đánh, một chịu, không tranh không cướp, phối hợp tương đối hiểu ý nhau
Văn Võ đánh mệt mỏi, vẫy vẫy tay, không thèm nhìn Dư Duệ một cái, anh ta đi đến một đầu khác ở hành lang gọi điện thoại.
Dư Duệ sờ sờ khóe miệng bị rách, phun ra một búm máu, quay đầu liếc nhìn cửa lớn văn phòng đang đóng chặt, hắn mạnh mẽ đạp một quyền trên tường.
—-
Yến Cẩm Thư buổi tối tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên giường phòng ngủ ở nhà, đèn ngủ sáng, trước giường ngồi một người. Giơ tay sờ sờ cái đồ sinh sự, sờ sờ đem người mò tỉnh luôn.
Dư Duệ ngẩng đầu lên, xoa xoa hai mắt, đột nhiên đứng bật dậy, hắn vui vẻ hỏi: “Em tỉnh rồi?”
“Mặt của anh bị sao vậy?”
Dư Duệ sờ sờ mặt của mình, không cần soi gương cũng biết chắc vô cùng thê thảm, giơ tay chà chà cái đầu đinh của mình, rồi nói: “Bị tóc xoăn đánh.” Dừng một chút, lại ấp a ấp úng nói tiếp: “Tiến vào cửa lớn đánh một quyền, lên lầu đánh một quyền, tiến vào phòng ngủ đánh một quyền, lưu lại qua đêm đánh hai quyền, tên kia đánh người chuyên đánh mặt, đệt! Quá âm hiểm!”
Yến Cẩm Thư nghe Dư Duệ như đứa bé đứng ở đó cáo trạng, nhịn không được nở nụ cười, cậu ta nói: “Đừng nóng giận đừng nóng giận, dám đánh mặt của anh, em trừ tiền lương của hắn!”
“Không tức giận.” Dư Duệ ngồi trở lại, nắm chặt tay trái của Yến Cẩm Thư, ngón cái nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên miếng băng dán trên mu bàn tay truyền dịch của cậu ta, rồi nói: “Hắn đánh đúng.”
Yến Cẩm Thư rút về tay, chống đỡ cánh tay muốn ngồi dậy, Dư Duệ vội vàng đứng dậy dìu cậu ta, thả cái gối vào phía sau thắt lưng để cậu ta dựa vào cho thoải mái. Yến Cẩm Thư không nhịn được vừa cười, vừa nói: “Em đâu phải ở cữ, anh đâu cần phải cẩn thận từng li từng tí chứ.”
Dư Duệ đột nhiên mở to hai mắt trừng cậu ta.
Yến Cẩm Thư chịu không được kinh hãi hỏi: “Anh làm gì thế?”
Dư Duệ vô cùng thần bí tiến đến bên tai của Yến Cẩm Thư, huyên thuyên nói một chuỗi dài, Yến Cẩm Thư nghe xong, kinh ngạc nhíu mày, rồi nói: “Thật sự a?”
Dư Duệ ngồi trở lại trên ghế, một mặt nghiêm túc gật đầu nói: “Thật sự có việc này.”
Yến Cẩm Thư thở dài, cậu ta nói: “Đáng tiếc, em khẳng định là không thể sinh.”
“Có thể sinh cũng không cho em sinh, rất ảnh hưởng đến tính mạng a.” Dư Duệ đứng dậy rót cốc nước, đưa cho Yến Cẩm Thư, nhìn cậu ta uống xong hơn nửa, tiếp nhận cái cốc đặt trên tủ đầu giường, xoa xoa tóc đinh của mình, muốn nói lại thôi.
“Làm sao?” Yến Cẩm Thư khe khẽ thay đổi tư thế ngồi.
“Em còn đau không?”
Yến Cẩm Thư nhìn hắn như vậy, chỉ đơn giản là cũng không đành lòng, thả cái gối xuống, trở mình nằm bò trên gối, ra dáng rên rỉ đau đớn nói: “Đau, vai đau thắt lưng đau, cái mông đau, đau chết, còn không mau mau xoa bóp cho em.”
Dư Duệ vội vàng đến gần, vẻ mặt đầy căng thẳng nói: “Em muốn xoa chỗ nào?”
“Xoa cái mông.”
Dư Duệ không lên tiếng.
Yến Cẩm Thư bắt đầu cười ha hả, rồi nói: “Ai nha, con nhím nhỏ, đùa với anh vui quá.”
Dư Duệ ngồi ở mép giường, vén chăn lên, hai tay đặt trên eo của cậu ta, không nhẹ không nặng xoa xoa bóp bóp, hắn nói: “Em vì sao mà không tức giận a?”
Yến Cẩm Thư thoải mái nheo lại mắt, cậu ta nói: “Tại sao lại tức giận?”
“Tôi đối với em như vậy, làm tổn thương em.”
“Cũng chỉ chảy có chút máu thôi mà? Em cũng không chết được.”
Dư Duệ dừng lại động tác, cau mày, xoắn xuýt nửa ngày, mới nói ra được vài chữ: “Em như vậy không được.”
“Tiếp tục xoa xoa.” Yến Cẩm Thư rên rỉ thoải mái vài tiếng, rồi nói: “Vì sao lại không được?”
Dư Duệ tiếp tục xoa bóp, hắn nói: “Em cứ chìu anh như vậy, em sẽ làm hư anh.”
Yến Cẩm Thư nở nụ cười ‘hì hì’, quay đầu nhìn hắn, rồi nói: “Ai nha, con nhím nhỏ, anh là đang nói, em như vậy sẽ làm hư anh, thật sao?”
Dư Duệ vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cũng có thể nói như vậy.”
Yến Cẩm Thư đem mặt chôn vào bên trong gối, rồi nói: “Ai bảo em yêu anh nhiều như vậy, em tình nguyện sủng anh.”
Cũng không biết là kỹ thuật của Dư Duệ tốt hay vẫn là Yến Cẩm Thư thực sự quá mệt mỏi, xoa bóp trong chốc lát, Yến Cẩm Thư lại ngủ.
Dư Duệ đắp chăn kín cho cậu ta, ngồi ở bên giường ngốc ra, đưa tay sờ sờ mái tóc mềm mại, đứng dậy rời đi khỏi phòng ngủ. Hắn đi đến trên sân thượng, cau mày lấy ra bao thuốc lá còn phân nữa, móc ra một tấm danh thiếp, bấm số điện thoại trên tấm danh thiếp.
“Chu luật sư, tôi là Dư Duệ, ngày mai dành thời gian gặp mặt đi.”
-“—xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Yến Cẩm Thư để điện thoại di động xuống, nhíu mày lại, trầm mặc một lát, nhấn phím nội bộ gọi Văn Võ vào.
Văn Võ rất nhanh gõ cửa đi vào, quy củ đứng ở trước bàn làm việc gọi: “Yến tổng.”
Yến Cẩm Thư ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, cậu ta nói: “Buổi chiều lịch công tác như thế nào?”
Văn Võ mở ra cuốn sổ ghi chép mang theo bên người nói: “Hai giờ chiều tiếp đón Triệu trưởng phòng bộ phận khoa học kỹ thuật, bốn giờ rưỡi cùng Trần tổng đến thị sát công trường ở thành nam, tám giờ tối…”
“Biết rồi.” Yến Cẩm Thư lên tiếng ngăn lại lời của Văn Võ, cậu ta nói: “Ngoại trừ Triệu trưởng phòng, cái khác anh cứ xem đó mà làm, tôi buổi chiều có việc.”
Văn Võ gật gù, khép lại cuốn sổ, xoay người đi, Yến Cẩm Thư gọi anh ta lại.
“Yến tổng?”
Yến Cẩm Thư châm chước lại ngữ khí nói: “Tiểu Vũ a, là như vậy, tôi hi vọng anh sau này đối với Dư Duệ có thể tận lực khách khí một chút, được không?”
Văn Võ run lên, gật gù, xoay người rời đi.
—-
“Uây! Người thanh niên kia nam tính quá, siêu soái!”
“Nơi nào nơi nào?”
“Cái người kia, ngồi ở bàn sát cửa sổ kià, tóc đinh đó.”
“Ôi trời ơi, chân thon dài, khẳng định cao một mét tám trở lên.”
“Ai kêu cậu xem chân, xem mặt a!”
“Nha, là rất soái, cậu đoán xem người đàn bà ngồi đối diện với anh ta có quan hệ gì với anh ta?”
“Một nam một nữ cùng nhau uống cà phê ở ngoài quán cà phê, còn có thể là mẹ con hay sao? Ai nha, đáng tiếc.”
“Cậu là người đã có chủ, đáng tiếc cái lông! Đừng mê hoa dại, nhanh đi thôi, bị muộn rồi.”
Hai người con gái ăn mặc trang phục hợp thời trang đứng bên ngoài cửa sổ thủy tinh chỉ chỉ chỏ chỏ về phía hắn, huyên thuyên một hồi lâu, sau đó rồi bỏ đi, hai người này mà còn không đi nữa Dư Duệ thật rất muốn mượn gương của mẹ hắn soi xem trên mặt có phải dính cái gì không.
Dư Duệ nghiêng đầu lại, nhìn mẹ của hắn, mặt thiếu kiên nhẫn chỉ gõ gõ mặt bàn, rồi nói: “Còn có chuyện gì muốn hỏi nữa không? Nếu như không có tôi phải đi.”
“Tiểu Duệ a, ngồi một chút nữa đi, để mẹ nhìn con thêm một chút nữa.”
“Từ buổi trưa đến bây giờ, còn nhìn không đủ sao?” Dư Duệ dựa vào trên ghế dựa, lông mày nâng lên trào phúng nói: “Chẳng lẽ muốn đem mười năm không nhìn bù đắp lại hết sao?”
Mẹ của Dư Duệ ngồi đối diện nhìn hắn, lúng túng, lòng chua xót, hối hận, bất đắc dĩ, tất cả mọi loại tâm tình hỗn hợp tụ lại một chỗ, hội tụ thành một lớp mỏng manh hơi nước, trào ra ở đáy mắt.
Trong đôi mắt kia, hiện lên dấu vết đã từng trải qua tang thương.
“Tiểu Duệ, con có thể lại gọi mẹ một tiếng hay không?”
Dư Duệ đến cùng vẫn không gọi, cũng không đưa bà đi sân bay, sau khi rời đi quán cà phê trực tiếp lái xe đến công ty của Yến Cẩm Thư.
Vừa vặn thấy Yến Cẩm Thư sóng vai đi cùng một người đàn ông trung niên mặc âu phục mang giày da, cậu ta tự tay mở cửa xe, đưa người lên xe, mỉm cười phất tay một cái, nhìn theo xe con đi xa, lúc này mới quay đầu nhìn về hướng này.
Dư Duệ ngậm thuốc lá, vươn tay trái ra cửa sổ xe, hướng về Yến Cẩm Thư dùng tay ra hiệu.
Yến Cẩm Thư cười nhanh chân đi tới, mở cửa xe bên ghế phụ ngồi vào, rồi nói: “Một tuần lễ không thấy ngài, bận bịu cái gì đây Dư tiên sinh?”
Dư Duệ nhìn cái mặt nhỏ nhắn non nớt đáng yêu làm sao, lòng ngứa ngáy, rất muốn lại gần hôn hôn vài cái, nhưng hắn nghĩ lại bọn họ đang ở trước cửa công ty, biết bao nhiêu con mắt đang quan sát, không thích hợp, liền khởi động xe chạy đi. Đến cùng hắn vẫn không thể nào kiên trì về đến nhà được, nửa đường tìm cái bãi đậu xe dưới lòng đất, quẹo vào, đem người kéo vào trong lồng ngực, hôn một trận mãnh liệt.
Môi lưỡi dây dưa chốc lát, Yến Cẩm Thư đổi khách làm chủ. Nụ hôn của cậu ta càng nóng bỏng, mang theo nồng nặc ý muốn chiếm hữu, triền miên mà đem đầu lưỡi Dư Duệ quấn quanh ở trong miệng, chuyển động trên dưới phải trái quay vòng.
Môi lưỡi dây dưa phát họa khuôn miệng lẫn nhau, gắn bó khó thể chia lìa
Âm thanh truyền vào tai tất cả đều là hơi thở hổn hển của nhau, cùng tiếng nướt bọt xáo trộn của cả hai, đầu lưỡi bị nút đến tê dại, Dư Duệ đưa tay đẩy Yến Cẩm Thư ra, hắn thở hổn hển nhìn cậu ta, tâm tình khá là phức tạp.
Cao hứng, lại không cao hứng.
Yến Cẩm Thư nhiệt tình, hắn cao hứng, Yến Cẩm Thư hôn kỹ thuật điêu luyện như vậy, hắn không cao hứng.
Cũng không biết hôn bao nhiêu lần mới luyện ra được.
Dư Duệ muốn hỏi, nhưng lại không mặt mũi để hỏi. Hắn cảm thấy mình rất là xoắn xuýt nha.
“Ai nha, nhìn bộ dáng ghét bỏ của anh kìa, đây là ý tứ gì đây a?” Yến Cẩm Thư cũng không cao hứng.
“Ai ghét bỏ?” Dư Duệ trừng cậu ta, rồi nói: “Em suýt chút nữa hôn anh đến hôn mê, còn không cho người ta thở một chút khí a?”
Yến Cẩm Thư nở nụ cười, đưa tay mò mò hạ bộ đã phồng lên của Dư Duệ, cậu ta nói: “Kỹ thuật hôn của em có được hay không?”
“Được!” Dư Duệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Tốt lắm!”
“Em cũng cảm thấy như thế.” Yến Cẩm Thư kề sát vào Dư Duệ, tay thì xoa xoa hạ bộ của hắn, miệng thì cắn lỗ tai hắn, cậu ta nói: “Có muốn tiếp hay không?”
Nhịp đập của tim và hô hấp của Dư Duệ tất cả đều rối loạn, chỉ còn âm thanh miễn cưỡng duy trì vững vàng nói: “Vết thương lành chưa?”
“Sớm đã lành rồi.” Yến Cẩm Thư thổi một hơi vào bên trong lỗ tai của Dư Duệ, rồi nói: “Đến chỗ ngồi phía sau đi.”