Ngây Ngốc Làm Ruộng

Chương 58: Gặp mặt



Editor: AM

Chung Tử Kỳ nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của Triệu Trữ thì liền cúi đầu nhìn bản thân mình, may mà có mặc áo trong, có lẽ là Triệu Chính An đã mặc vào cho hắn khi hắn đang ngủ, lúc này Chung Tử Kỳ mới ngẩng đầu hỏi Triệu Trữ: "Sao ngươi lại tới đây?"

"Triệu Chính An nhà ngươi tới tìm ta, nói ngươi không thoải mái."

Dù sao thì Triệu Trữ cũng là ca nhi chưa lập gia đình, nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng có chút ngại ngùng.

Chung Tử Kỳ bị Triệu Trữ nhìn đến nỗi mất tự nhiên, còn nữa, bây giờ cả người hắn đều đau nhức, đúng là có chút ngồi không yên, cho nên hắn đành phải nằm xuống: "Chính An đâu?"

Đừng nói là đi rồi chứ?

"Sáng nay hắn tới tìm ta, nhờ ta chăm sóc ngươi, hắn còn nói hắn phải đi xa, kêu ta buổi tối tới làm bạn với ngươi, là thiệt hả?"

"Ừ, hắn muốn xuống Nam một chuyến."

"Gì? Phía Nam?" Triệu Trữ kêu lên: "Hắn xuống Nam làm gì? Đi bằng cách nào?"

Chung Tử Kỳ vừa xoa bóp thắt lưng đau nhức vừa nói: "Hắn đi theo cữu cữu ta, cữu cữu ta có sản nghiệp ở phía Nam, Chính An đi theo học tập, học cách chạy thương."

"Cữu cữu của ngươi ở phía Nam?"

"Ừ."

Triệu Trữ đã nghe A mẫu của hắn nói, cữu cữu Chung Tử Kỳ tìm đến đây, gia cảnh cũng không tệ, nhưng chưa nói là người ở đâu, không ngờ lại ở xa đến thế: "Vậy hôm nay bọn họ đi sao?"

"Ừ, nghe nói là hôm nay sẽ đi, bây giờ là buổi nào rồi?" Chung Tử Kỳ hỏi Triệu Trữ.

"Giữa trưa rồi."

Triệu Trữ nói bất đắc dĩ, sáng sớm hắn đã tới đây, nhưng mà Chung Tử Kỳ vẫn chưa tỉnh, hắn cũng không thể không biết ngại mà đi vô đánh thức Chung Tử Kỳ, cho nên hắn dự định dọn dẹp nhà cửa trước thì phát hiện Triệu Chính An đã làm hết những điều cần làm trước khi đi rồi, thậm chí là còn nấu một nồi cháo, bây giờ vẫn còn nóng hổi trong nồi!

Triệu Trữ cảm thấy rất hâm mộ, không biết phu quân tương lai của hắn người như thế nào, hắn không đòi hỏi người đó phải giàu có, nhưng mà nhất định phải đối xử tốt với hắn.

Không ngờ đã trưa rồi, hắn ngủ lâu như vậy sao, bây giờ có lên trấn thì cũng không kịp nữa rồi, chắc là bọn họ đã đi từ lâu rồi.

"Tử Kỳ, ngươi có đói bụng không?"

Chung Tử Kỳ xoa bụng rồi gật đầu: "Có gì ăn không?"

Triệu Trữ cười: "Ngươi đợi một lát, ta bưng vào cho ngươi." Sau đó liền đi ra.

Chung Tử Kỳ chậm rãi cử động thân thể, mặc quần áo được đặt trên đầu giường, hắn không cần đoán cũng biết là ai đặt ở đây, đừng thấy Triệu Chính An là hán tử mà lầm, thật ra hắn rất cẩn thận!

Một lát sau, Triệu Trữ bưng một chén cháo đi vào, còn có một đĩa dưa muối.

"A? Là ngươi nấu sao?"

Triệu Trữ che miệng cười: "Không phải ta nấu, ta cũng không có chu đáo như vậy đâu."

"Không phải ngươi?"

Chung Tử Kỳ lập tức biết là ai làm, trong lòng lập tức ấm áp giống như mặt trời mùa hè chiếu vào.

"Của ngươi đâu? Ta nhớ tối qua còn không ít đồ ăn!"

Chung Tử Kỳ chậm rãi ngồi xuống ghế để thích ứng một lát, sau đó ngẩng đàu hỏi Triệu Trữ.

"Ta thấy rồi, ở trong nồi, ta đi bưng tới."

Triệu Trữ và Chung Tử Kỳ cũng không phải là người xa lạ, vừa rồi khi hâm cháo thì hắn cũng đã hâm nóng mấy thứ kia! Hôm nay hắn phải ăn ở đây, Chung Tử Kỳ lại mệt mỏi, vậy hắn chỉ có thể tự mình giải quyết, hắn không biết nấu ăn, nhưng mà vẫn biết hâm nóng đồ ăn.

Ăn cơm xong, Chung Tử Kỳ lại lên giường nằm, Triệu Trữ cầm ghế ngồi vào bàn.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Chung Tử Kỳ nhiêng đầu hỏi.

Trong tay Triệu Trữ là tấm vải màu lam và dụng cụ may vá, không biết là muốn làm gì.

"Ta đang thêu túi tiền."

Triệu Trữ đưa nó cho Chung Tử Kỳ xem: "A mẫu ta kêu ta học thêu túi tiền, chờ đến khi đính hôn sẽ tặng cho phu quân tương lai của ta."

Triệu Trữ nói xong thì liền ngại ngùng.

Chung Tử Kỳ nhận lấy xem thử, phát hiện Triệu Trữ làm rất đẹp, bên trên còn thêu uyên ương, tuy đơn giản nhưng cũng biết rằng nó rất tinh xảo.

"Đẹp lắm, không ngờ ngươi lại thêu tốt đến như vậy!"

Chung Tử Kỳ hoàn toàn không biết thêu thùa, bình thường vá quần áo thì còn miễn cưỡng thông qua, nhưng nếu kêu hắn thêu thùa này nọ thì đúng là muốn lấy mạng của hắn mà!

"Thật không, ta cũng thấy mình chỉ làm được việc này, những chuyện khác thì dốt đặc cán mai luôn."

Chung Tử Kỳ trả túi tiền lại cho Triệu Trữ, nói bằng giọng uể oải: "Ta có thể học không? Ngươi dạy ta thêu, ta dạy ngươi nấu cơm."

"Thật sao? Vậy thì tốt quá!"

Đương nhiên là Triệu Trữ rất vui, đúng lúc A mẫu hắn cũng muốn hắn học nấu ăn từ chỗ Chung Tử Kỳ, người nông dân mà, phải biết nấu cơm và may vá thì mới được!

Lúc này, trong bến tàu trấn Thanh Thuỷ, một chiếc thuyền khách sẽ khởi hành đến phía Nam đang đậu bên bờ.

Triệu Chính An và Trầm Dục Bắc đang chậm rãi đi đến bến tàu. Triệu Chính An còn thường xuyên quay đầu nhìn lại.

"Chẳng phải ngươi nói hắn sẽ không tới sao?" Trầm Dục Bắc nghiêng đầu nhìn Triệu Chính An.

"Ừ... Sẽ không tới."

"Vậy ngươi quay đầu lại làm gì?"

Triệu Chính An cười khổ, lắc đầu, chỉ là hắn không nhịn được mà quay đầu nhìn lại mà thôi, biết rõ bây giờ người nọ không xuống giường được, lại càng không thể xuất hiện ở đây, rõ ràng là sẽ rời đi không lâu, thế nhưng trong đầu đã bắt đầu nhung nhớ, trong lòng có một loại xúc động không muốn đến phía Nam nữa, chỉ muốn canh giữ bên cạnh Chung Tử Kỳ, nhưng lý trí nói cho hắn biết, hắn nên làm đến cùng, không thể bỏ dỡ giữa chừng!

"Đi thôi, thuyền sắp chạy rồi, ngươi sẽ trở lại rất nhanh thôi." Trầm Dục Bắc vỗ vỗ bờ vai Triệu Chính An.

"Ừ, đi thôi."

* * *

Triệu Chính An không có ở đây, ngày đầu tiên Chung Tử Kỳ còn không quen, thế nhưng thời gian trôi qua thì hắn đã chậm rãi quen với sự cô đơn khi chỉ có một mình.

À, lời này của hắn còn có ý nghĩa khác, không phải là chỉ có một mình hắn, bởi vi Triệu Trữ luôn ở nhà hắn, buổi tối cũng ngủ cùng nhau.

Trong khoảng thời gian này, Chung Tử Kỳ lại cho ra một món ăn mới -- Chính là bánh quai chèo. Hắn còn cho thêm chút mật ong, ăn vào có vị ngọt ngào ngon miệng. Cho nên liền hấp dẫn được không ít khách hàng.

Bởi vì sử dụng thêm nguyên liệu là mật ong cho nên giá tiền của bánh quai chèo cao hơn bánh quẩy một chút. Nhưng vẫn được rất nhiều khách hàng yêu thích, còn nữa, nó đã trở thành đặc sản trong trấn Thanh Thuỷ, có rất nhiều người tìm đến nơi này để mua, bởi vì bánh quai chèo có thể để rất lâu, cho nên mỗi khi mua thì bọn họ đều mua rất nhiều, để dành ăn dần trên đường mỗi khi đi xa.

Kim chưởng quầy còn tìm đến hắn thương lượng muốn Chung Tử Kỳ cung cấp bánh quai chèo và bánh quẩy cho tửu lâu, nhưng bị Chung Tử Kỳ từ chối vì tạm thời không có người và thời gian để làm.

Nếu cung cấp bánh quai chèo và bánh quẩy cho tửu lâu thì không thể nào lại cần số lượng ít, chắc chắn là một ngày phải hơn mấy chục cái. Bây giờ ngay cả cửa tiệm của hắn còn không đủ để bán chứ đừng nói là cung cấp cho tửu lâu Kim Hoa.

Dạo gần đây hắn rất bận rộn, hắn đang lo lắng xem có nên tìm người giúp đỡ hay không, cho nên hắn phải suy nghĩ cẩn thận mới được.

Bận rộn cả ngày, thế nhưng doanh thu có thể làm cho người ta vui vẻ quên mất mệt mỏi.

Chung Tử Kỳ và Triệu Trữ về nhà, ăn uống đơn giản rồi liền tắm rửa, ban ngày bận rộn cho nên Chung Tử Kỳ không có thời gian suy nghĩ bậy bạ, nhưng mà trước khi ngủ thì hắn sẽ nghĩ đến Triệu Chính An, nghĩ xem hắn đã đi được mấy ngày rồi, ở phía Nam có tốt hay không, có mệt hay không, có kiếm được tiền hay không, có nghe thấy tin tức của thần y hay không, còn có... Có liếc mắt đưa tình với ca nhi nào khác hay không, đây đều là những thứ mà đêm nào Chung Tử Kỳ cũng miên man suy nghĩ, sau đó làm mình chìm vào mộng đẹp.

Hôm nay, nhân lúc rãnh rỗi, Chung Tử Kỳ đứng bên cạnh Triệu Trữ tán gẫu: "Tiểu Trữ, việc hôn sự của Thăng ca với nhà bên kia đã cắt đứt rồi, nhưng sao không tìm nhà nào khác?"

Triệu Trữ nghe thấy như vậy thì liền bĩu môi nhìn ca ca của hắn: "Đúng là cắt đứt rồi, nhưng mà không biết tại sao, nhà đó luôn đến nhà của ta, làm như thân thiết dữ lắm vậy, còn có ca nhi kia nữa, ngày nào nhà đó đến cũng dẫn ca nhi kia theo, lần nào ca nhi đó đến cũng ngại ngùng nói muốn gặp ca ca ta, làm ta buồn nôn muốn chết. Còn nữa, chẳng phải hổm rài chúng ta bận rộn trong trấn hay sao, cho nên không gặp mặt mấy lần, nhưng mà mấy hôm trước ta nghe thấy ca nhi kia tìm đến đây."

Chung Tử Kỳ kinh ngạc: "Tìm đến đây? Sao ta không nghe nói?"

"Hai cái bánh quai chèo! Một chén đậu hũ não!" Bên ngoài có người kêu lên.

Triệu Trữ lập tức nói: "Đợi lát nữa ta kể cho ngươi nghe." Sau đó liền bưng thức ăn ra ngoài.

Một lát sau Triệu Trữ liền trở lại nói với Chung Tử Kỳ: "Thật ra không ai biết đến chuyện này, bởi vì ca nhi kia còn chưa đi vào đã bị ca ta nhìn thấy, hình như ca ta rất tức giận, còn nói với ca nhi kia là sau này đừng đến tìm hắn nữa, hắn sẽ không thành thân với ca nhi đó, kêu hắn đi tìm mối khác đi."

"Vậy sao ngươi biết?"

Triệu Trữ cười hắc hắc: "Sau đó ca ca ta lỡ miệng nói ra, chúng ta mới biết được, nhưng mà hình như lời nói của ca ta có hiệu quả, mấy ngày rồi không thấy ca nhi đó đến đây, nhưng mà phụ mẫu của hắn thì chưa chịu từ bỏ ý định."

Chung Tử Kỳ cũng hiểu được, dù sao thì dạo gần đây nhà Triệu A mẫu kiếm được không ít tiền, gia cảnh cũng nhanh chóng tiến vào bậc trung, nhà kia có ngốc cũng phải biết tay gấu tốt hơn là cá. Nhưng mà khi bọn họ quay đầu lại thì đã muộn rồi.

* * *

Ở phía Nam, Chung Tử Kỳ và Trầm Dục Bắc vừa mới đến không lâu, ban ngày đi theo Trầm Dục Bắc học tập cách buôn bán, buổi tối sẽ ngủ ở đại trạch Trầm gia.

Khi vừa mới vào Trầm gia, hai vị lão gia Trầm gia biết được thân phận của hắn thì liền kêu hắn đến gặp mặt, tuy sắc mặt hai người trắng bệch nhưng mà thân thể lại rất cường tráng, Trầm phụ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Triệu Chính An đúng là nghiêm túc giống như Trầm Dục Bắc đã miêu tả, mà Trầm A mẫu lại cảm thấy mặt mũi Triệu Chính An rất là hiền lành. Hai mắt Trầm A mẫu đỏ bừng, rõ ràng là đã khóc một hồi, một tay Trầm phụ nắm chặt quải trượng, một tay nắm chặt bàn tay Triệu Chính An, hắn cũng không thể bình tĩnh.

"Ngươi lặp lại những gì ngươi biết đi." Trầm phụ nói.

Triệu Chính An nhìn thoáng qua Trầm Dục Bắc, đành phải nói chuyện của Chung Nhị thúc và Trầm A mẫu, cuối cùng là nói đến hôn sự của mình và Chung Tử Kỳ.

Rất rõ ràng, hai vị lão nhân đã bỏ qua câu chuyện sau đó của hắn, A mẫu của Trầm Dục Bắc lấy khăn tay che miệng không ngừng khóc nức nở. Trầm phụ lại giống như quả bóng cao su hết hơi, ngay cả lưng cũng cong đi rất nhiều.

Nhiều năm như vậy, tuy rằng bọn họ không nghe thấy tin tức của đại ca Trầm Dục Bắc, nhưng mà lại ảo tưởng rằng hắn sống rất tốt. Nhưng mà thật không ngờ, cuối cùng vẫn là người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh.

"Đều tại ngươi, lúc trước không nên ép đại ca nhi phải gả ra ngoài, nếu không thì sẽ không như bây giờ." Trầm Thị vừa khóc vừa oán hận.

"Đúng vậy, đều tại ta."

Trầm phụ thì thào tự nói, đột nhiên ngã từ trên ghế xuống đất, may mà Hồng Ảnh nhanh tay lẹ mắt đón được.

"Phụ thân? Phụ thân có sao không?" Trầm Dục Bắc bối rối đỡ Trầm phụ, vỗ vỗ hai má Trầm phụ.

"Lão nhân, ngươi sao vậy? Đừng doạ ta!"

Trầm A mẫu hoảng sợ: "Ta không có trách ngươi, ngươi đừng để trong lòng, mau tỉnh lại đi."

Triệu Chính An bị tình huống trước mắt làm cho hoảng sợ.

Đại phu tới rất nhanh, sau khi chẩn bệnh thì liền nói là có bệnh trong lòng, trong lòng tích tụ quá nhiều chuyện u sầu dẫn đến khí huyết đại nghịch, nếu không thể cởi bỏ khúc mắc này thì không thể sống lâu.

Hôm sau Trầm lão gia tử liền tỉnh lại, nhìn bên ngoài thì rất bình thường, nhưng mà mấy chuyện u uất này không thể cởi bỏ nhanh chóng trong một sớm một chiều được.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv