Trần San San hoảng sợ thốt lên:
- Cái gì? Anh còn phải đi xem mắt nữa? Chẳng lẽ chú thím sợ anh không gả ra ngoài được?
Trần Diệc Nhiên nhíu mày, ánh mắt đen láy trừng cô. Trần San San thè lưỡi, nhỏ giọng nói lại một lần:
- Haha... Là chú thím sợ anh không lấy vợ được hay sao?
- Làm sao biết bọn họ nghĩ gì.
Trần Diệc Nhiên có chút không vui nhìn thoáng qua điện thoại, quay đầu nhìn về Điềm Tâm:
- Địa điểm tiếp theo, ở lầu hai quán cafe, đồ công sở màu đen, tóc ngắn.
- À...
Điềm Tâm gật đầu, quay qua Trần San San nhìn thoáng, hỏi anh:
- San San cũng đi theo chúng ta?
Trần San San hưng phấn, phá ngang chuyện người khác là việc cô thích nhất:
- Đúng vậy!
- Không được!
Thế nhưng, thanh âm lành lạnh của Trần Diệc Nhiên cắt lời Trần San San:
- Đến đó em chỉ làm phá tan hình tượng của anh.
Vẻ mặt Trần San San ủy khuất mà nhìn anh
- Em làm gì có...
- Tự mình kiểm điểm!
Trần Diệc Nhiên mắt liếc Trần San San:
- Chiều hôm nay không phải còn đi học thêm sao? Dám trốn?
- A, em nhớ ra còn có việc, lần sau gặp lại nói chuyện.
Trần San San đột nhiên đứng dậy, cười cười với Trần Diệc Nhiên cùng Điềm Tâm, trong nháy mắt chạy mất. Điềm tâm ngạc nhiên nhìn Trần San Sa bỏ trốn mất dạng, nghi hoặc hỏi anh:
- Làm sao anh biết buổi chiều cậu ấy còn phải học?
- Chuyện bình thường.
Trần Diệc Nhiên bình tĩnh nói tiếp:
- Con bé này từ nhỏ đến lớn đều học thêm.
- À.
Điềm Tâm nhẹ gật đầu, bỗng nhiên hiểu ra:
- Trách không được thành tích của cậu ấy rất tốt, ở lớp đều nằm trong top 10.
- Ồ, top 10?
Trần Diệc Nhiên hỏi một câu:
- Còn em? Xếp hạng bao nhiêu?
Điềm Tâm cứng ngắc cười cười với Trần Diệc Nhiên thuận miệng:
- Chúng ta đổi chủ đề đi!
Trần Diệc Nhiên đã trầm mặc một lát, ánh mắt nửa cười nửa không nhìn chằm chằm vào Điềm Tâm. Cô bị anh hắn nhìn có chút chột dạ, vờ cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại, sau đó lên tiếng:
- Chúng ta tranh thủ thời gian đi tới địa điểm kế tiếp thôi...
- Đi thôi.
Trần Diệc Nhiên chậm rãi đứng dậy, vuốt thẳng áo sơ mi, sau đó nhìn qua quán cafe đối diện, cũng may là những chỗ xem mắt coi như gần.