- Đợi anh xem giờ và địa điểm.
Trần Diệc Nhiên lấy chiếc điện thoại cũ ra, trên đó có tin nhắn ghi rõ giờ hẹn và địa điểm.
- Người thứu nhất mười hai giờ, quán cafe gần khách sạn trung tâm - Trần Diệc Nhiên có chút bất đác dĩ nhìn tin nhắn, từng chữ một nói ra - Sinh viên, váy liền màu đỏ.
- Buổi xem mặt này giống như đặc vụ ấy.
Điềm Tâm nhếch môi cười, nhìn Trần Diệc Nhiên nói:
- Bảo bác Trần trặc tiếp đưa số điện thoại cô ấy cho anh là được rồi, cần gì phải nói rõ thời gian địa điểm rồi cả trang phục chứ.
- Số điện thoại cũng không phải có thể dễ dàng trao đổi.
Trần Diệc Nhiên lườm Điềm Tâm một cái, đưa cô ra phía ngoài rồi nói:
- Em chuẩn bị tinh thần đi, sau khi vào chỗ xem mặt rồi nhớ kỹ ngàn vạn lầy đừng đưa số điện thoại của mình cho đối phương.
- Sao thế? Chẳng lẽ còn có người quấy rầy anh sao?
Vẻ mặt Điềm Tâm có chút hả hê nhìn Trần Diệc Nhiên, sau đó hét lên:
- Về sau em sẽ không đi xem mắt, sao anh biết lúc em lớn như anh lại không có bạn trai chứ.
Bước chân Trần Diệc Nhiên đột nhiên dừng lại, nghiêm túc nhìn gương mặt trắng nõn của Điềm Tâm, trầm mặc một chút, sau đó gật đầu:
- Anh trai mong em lớn như anh đã được gả đi rồi, được rồi, bớt nói nhảm đi, lên xe.
- Cái này có gì khác chứ.
Điềm Tâm cười hì hì nhìn Trần Diệc Nhiên, đôi mắt trong suốt hưng phấn nói:
- Anh Nhiên, anh xem đến lúc đó người em gả có phải là anh không.
Trần Diệc Nhiên im lặng, sau đó quay đầu nhìn Điềm Tâm:
- Đợi em hai mươi ba tuổi thì anh cũng đã ba mươi rồi, chẳng lẽ giá cả thị trường của anh thấp thế, ba mươi còn chưa có vợ sao?
- Cắt.
Điềm Tâm đưa tay, dáng vẻ tươi cười tắt rụp, nhỏ giọn nói:
- Ai biết được, hiện tại có rất nhiều người ba mươi tuổi mà chưa kết hôn đấy.
Trần Diệc Nhiên sững sờ, trong đầu tưởng tượng bảy năm sau mỗi một ngày đều bị bố sắp xếp gặp mặt thế này thì không nhịn được mà nổi cả da gà:
- Được rồi, bỏ qua đề tài này đi, lát nữa đến quán cà phê kia em chỉ cần ngoan ngoãn ngồi yên đừng lên tiếng là được.
- Vâng.
Điềm Tâm gật đầu, trong lòng âm thầm oán hận.
Đã đến địa diểm hẹn, Trần Diệc Nhiên đỗ xe xong thì đưa Điền Tâm vào trong quán cafe.
Hiện tại đã là giữa trưa bên trong quán vẫn còn rất nhiều người. Trần Diệc Nhiên nhìn quanh một vòng, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng lưng một cô gái mang váy đỏ ngồi trong góc cạnh cửa sổ. Mái tóc đen thả dài, thân hình on ả, giống như đang chống cắm nhìn ra cửa sổ.
- Tìm được mục tiêu rồi?
Điềm Tâm nhìn theo ánh mắt của Tần Diệc Nhiên nhìn bóng lưng kia, sau đó không nhịn được mà gật đầu nói:
- Hình như không sai đâu, anh không có ý định tiếp xúc thật chứ?