Trần Diệc Nhiên đầu tiên là sững sốt, sau đó ánh mắt hiện lên sự khó tin.
Sau đó, anh đưa ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng chọc chọc em bé trước mặt mình, quay đầu, nhìn Điềm Tâm mà hỏi: “Đây là quà sinh nhật em tặng anh?”
“Đúng vậy, anh có thích không?”- Điềm Tâm nhìn anh với vẻ mặt đầy hưng phấn.
Chính là, vẻ mặt của Trần Diệc Nhiên thoạt nhìn hình như không phải vui mừng cho lắm…
Trần Diệc Nhiên lại quay đầu lần nữa, nhìn chằm chằm em bé hồi lâu, sau đó lại quay đầu nhìn Điềm Tâm.
“Sao…..Làm sao vậy?”- Điềm Tâm cảm thấy độ ấm xung quanh hạ xuống thiệt nhiều, hơn nữa không biết tại sao ánh mắt của Trần Diệc Nhiên lại có cảm giác u ám.
Trần Diệc Nhiên hít một hơi thật sau, duỗi thay ra, bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của Điềm Tâm, có chút dùng sức, cố gắng làm cho mình bình tâm lại nói với cô: “Tại sao lại đưa cho anh cái này?”
“À?”- Điềm Tâm nhìn anh khó hiểu, nghi hoặc đáp lại: “Quà sinh nhật đó…”
“Vậy em biết cái này là gì chứ?”- Trần Diệc Nhiên gần như là nghiến rắng nghiến lợi để nói mấy từ này.
“Em bé đó…”- Điềm Tâm càng khó hiểu, không lẽ Trần Diệc Nhiên không biết đây là gì? Cái này chỉ cần liếc sơ qua cũng biết được nó là búp bê mà.
“Đây là dựa vào hình dáng em mà đặt làm, thế nào, rất giống phải không?”- Điềm Tâm đơn thuần còn chưa có phát hiện nguy hiểm đang chờ đợi mình, cô vẫn còn đang thao thao bất tuyệt giải thích với Trần Diệc Nhiên- “Cái đó….anh cũng biết đó, chúng em hiện tại đang ở trên đất khách quê người, em lại không thể mỗi ngày đều bên cạnh anh, nên em đặt mua một búp bê, như vậy lúc em không có ở đây, anh có thể ôm nó ngủ…thí dụ như trong những đêm dài cô đơn, nó có thể thay em giải quyết những như cầu của anh, như nhu cầu sinh lý,…”
Điềm Tâm giống như là đã học thuộc bài, đem những gì chủ tiệm nói lặp lại một lần.
Sắc mặt Trần Diệc Nhiên ngày càng khó coi.
Giải quyết nhu cầu sinh lý? Cái này là em ấy suy nghĩ cho mình?
Anh nheo một mắt lại, trong mắt ánh lên một tia nguy hiểm, liền dắt tay cô về hướng phòng ngủ.
“Ô..ô..ô…Nhưng anh muốn làm gì vậy?”- Điềm Tâm còn chưa kịp phản ứng, thất tha thất thểu bị anh kéo đi.
Trần Diệc Nhiên đẩy cửa phong ngủ, không chút khách khí đặt cô lên giường, không đợi cô phản ứng liền lấn tới, đặt trên người cô, từng chữ từng chữ nói với cô:” Anh không cần búp bê giải quyêt nhu cầu cho anh”
Điềm Tâm bị anh làm cho thần hồn điên đảo, còn chua kịp có phản ứng gì, Trần Diệc Nhiên đã cuối xuống hôn lên môi Điềm Tâm.
Đã không còn ôn nhu như ngày thường, cũng không có lưu luyến, anh giống như là một con mãnh thú bị chọc giận, suồng sã tấn công tứ phía trong miệng cô, cướp đoạt hết mật ngọt trong cô.
“A….A…..A…”- Điềm Tâm dùng sức đẩy Trần Diệc Nhiên, lại bị anh thô bạo nắm lấy hai tay, đưa lên trên đỉnh đầu.
Bàn tay thon dài mà to lớn của anh, tham lam tiến vào trong áo cô, nắm lấy khuôn ngực mềm mại của cô, không chút khách khí mà xoa nắn.
Điềm Tâm cả người đều bị giam cầm, cả người đều không động đậy được.