“Hả?” Thẩm Tâm vừa nhàm chán đi dạo tìm Boss để đánh, vừa trả lời Điềm Tâm: “Phục hồi tóc hư tổn dùng Pantene, đánh bay gầu bằng Head & Shoulders”
“Cái gì?” Điềm Tâm sững sờ, sau đó trợn mắt: “Tớ hỏi tên nhân vật của các cậu mà, đâu có hỏi quảng cáo.”
“...” Thẩm Tâm lại diệt xong Boss, quay đầu lại, nhìn Điềm Tâm: “Tớ nói, tên nhân vật của Phan Đình là Phục hồi tóc hư tổn bằng Pantene, của Hải Phỉ là đánh bay gầu bằng Head & Shoulders.”
“Vậy... Còn cậu thì sao?” Khóe miệng Điềm Tâm run rẩy như bị rút gân, thầm nghĩ không biết có khi nào tên nhân vật của Thẩm Tâm lại là dầu gội đầu hay không nữa.
“Đại tổng quản Điểm Tâm.” Thẩm Tâm thuận miệng trả lời.
Điềm Tâm im lặng nhìn trời, sau đó gật đầu nói: “Vậy tớ sẽ là Người hầu nhỏ Điểm Tâm.”
“Ừ... Tên gọi được đấy, rất xứng với tớ.” Thẩm Tâm gật đầu, khen ngợi nhìn cô.
“Tớ muốn hỏi một chút, Lục Dật Tiêu có chơi trò này hay không? Nickname của anh ta gọi là gì?” Điềm Tâm tò mò nhìn cô ấy.
“Anh ấy à, tên là Đại thiếu gia Điểm Tâm.” Thẩm Tâm nhún nhún vai.
“Vậy tại sao cậu không để tên là Đại tiểu thư Điểm Tâm?”
“Tớ chơi trước, đã lấy tên như vậy rồi, sau này anh ấy chơi, không biết đặt tên, lại cũng không hay chơi. Bình thường ở ngoài đời tớ đã bị anh ấy trói chặt, không muốn ngay cả trong game cũng phải làm một đôi với anh ấy.” Thẩm Tâm đứng dậy, bước đến sau lưng Điềm Tâm nhìn màn hình máy tính của cô, hỏi: “Tạo nhân vật cũng không xong, mau nhanh lên.”
“Được được, lập tức xong ngay.” Điềm Tâm vội vàng quay người, động tác nhanh nhẹn tiến vào trò chơi.
Tân Thủ Thôn nằm ở đảo Hạnh Hoa. Trên đảo ngập tràn màu hoa hạnh nở rộ, bầu trời xanh biếc, mây trắng bồng bềnh, cây cối xung quanh xum xuê, người qua người lại, Điềm Tâm đứng im một chỗ, mờ mịt nhìn thế giới mỹ lệ lạ lẫm,
Sau đó, có một bóng dáng màu trắng cưỡi Phượng hoàng màu vàng giáng xuống từ trên bầu trời, đạp lên nghìn ánh sáng vàng, xuất hiện ở trước mặt cô.
Người kia có khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, vô cùng dịu dàng, mặc một bộ trường bào tung bay trong gió, sau lưng đeo một thanh đao bảy sắc cầu vòng, cứ như vậy dừng ở giữa không trung, nhìn cô từ trên cao xuống, mang theo nụ cười kiêu ngạo quyến rũ, chậm rãi nói: “Điềm Tâm, tớ tới đón cậu.”
Điềm Tâm vô thức quay đầu lại nhìn Thẩm Tâm, chỉ thấy trên màn hình máy tính của cô ấy hiện ra một nhân vật cưỡi phượng hoàng, đối mặt với tiểu mục sư mặc quần áo lụa màu hồng phấn, nói ra lời vừa rồi.
“Cậu là nam? Gay hả!!” Điềm Tâm hoảng sợ nhìn màn hình máy tính Thẩm Tâm.
Thẩm Tâm đen mặt quay đầu lại nói: “Cậu có gan thì lặp lại lần nữa?”
“Tớ nói là... khụ khụ...” Điềm Tâm giật mình sặc nước miếng, khó khăn lắm mới thuận khí liền nghi ngờ hỏi Thẩm Tâm: “Tại sao cậu lại chọn nhân vật nam? Nữ chiến sĩ không phải cũng được sao?”
“Lục Dật Tiêu sợ tớ bị đại thần nào đó trong game bắt đi mất, nên nhất quyết yêu cầu tớ phải chọn nhân vật nam...” Thẩm Tâm có chút không biết nên nói gì: “Nhưng mà anh ấy không nghĩ được rằng, hiện giờ trong game có một đống cô gái nhỏ đi theo sau lưng tớ mỗi ngày, hi vọng được bao nuôi.”
“Ha ha... Ha ha ha...” Điềm Tâm cười gượng vài tiếng, sau đó hậm hực nói: “Như vậy tớ là công ở trên* rồi đúng không?”
*công trong cặp công – thụ đam mĩ.