“Ừm...” Cha Điềm có chút khen ngợi nhìn Trần Diệc Nhiên, sau đó lại cùng anh trò chuyện về các vấn đề như chính trị quốc tế, kinh tế trong nước, đầu tư cổ phiếu, Điềm Tâm ở bên cạnh nghe hai người họ nói chuyện mà nhàm chán đến mức buồn ngủ.
Thật vất vả với nghe được tiếng hô của mẹ Điềm từ trong nhà bếp: “Mọi người vào ăn cơm nào!”
Điềm Tâm cảm thấy rốt cuộc cũng được giải thoát, sớm biết như vậy còn không bằng trở về phòng lướt web hoặc xem tivi...
Lúc đứng dậy chuẩn bị vào phòng bếp, Trần Diệc Nhiên bước đến cạnh Điềm Tâm, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, thấp giọng hỏi: “Anh như vậy đã được coi là qua cửa hay chưa?”
“Ừm... Xem như không bị ở lại lớp đi.” Điềm Tâm suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể nói như thế.
Trần Diệc Nhiên không nhịn được run rẩy khóe miệng.
Sau lần gặp cha mẹ Điềm, chuyện giữa Trần Diệc Nhiên và Điềm Tâm đã xem như được gia đình hai bên ngầm chấp thuận, chỉ là trước khi Điềm Tâm tốt nghiệp đại học, gia đình hai bên đều cảm thấy tốt nhất vẫn là đừng nên rêu rao ra ngoài thì hơn.
Những chuyện này Điềm Tâm không thèm để ý, công khai hay không công khai, chỉ cần cho mẹ cô đồng ý, cô đã có thể buông bỏ tảng đá trong lòng xuống rồi.
Chỉ là chuyện trước mắt khiến cho cô phát sầu, chính là quà sinh nhật của Trần Diệc Nhiên.
Cô chưa từng nghĩ đến, tặng quà cho một người lại phải đắn đo nhiều đến vậy.
Nhưng sự thật chính là như thế.
Những thứ sang trọng có đẳng cấp, thì giá cả lại cũng “đẳng cấp” không kém.
Mà những thứ cô có thể mua nổi, cô lại luôn cảm thấy nếu tặng nó cho Trần Diệc Nhiên thì chính là đang khinh bỉ chà đạp anh.
“A!!! Rốt cuộc nên tặng gì cho anh ấy đây!!” Điềm Tâm có chút phát điên vò vò tóc, ngửa mặt lên trời thở dài.
“Cô gái nhỏ, đang phiền muộn chuyện chọn quà tặng sao?” Đột nhiên từ bên đường có một người đi đến, đưa tay vỗ vai Điềm Tâm.
Điềm Tâm quay đàu, nhìn người đàn ông ria mép rậm rạp đứng sau lưng mình.
Bởi vì có kinh nghiệm suýt bị lừa bán hồi còn học lớp 10, những năm gần đây, Điềm Tâm luôn luôn rất cảnh giác đối với những người lạ khác.
Cô lo lắng nhìn người đàn ông đứng sau lưng mình, cảnh giác nói: “Có chuyện gì?’
“Ha ha, cô gái nhỏ, tôi không phải người xấu, không cần lo lắng.” Người đàn ông đó cười cười với Điềm Tâm, đưa cho cô một tờ rơi quảng cáo nói: “Tôi mở tiệm quà tặng, cửa hàng nằm ngay phía bên đường đôi diện, cái tiệm “Thích được ôm ôm” là của tôi, cô nhìn thấy không?”
Điềm Tâm quay đầu nhìn phía bên đường đối diện, quả nhiên thấy một cửa hàng treo tấm biển lớn có bốn chữ “Thích được ôm ôm”, tấm biển kia của nhà hàng có màu hồng phấn, bên trên còn có mấy hình trái tim màu đỏ, kiểu chữ nhìn rất đáng yêu, nhìn qua có cảm giác giống như rất ngọt ngào.
“Tiệm quà tăng” Ánh mắt Điềm Tâm lập tức sáng lên.
“Đúng vậy, tiệm quà tặng của chúng tôi vừa mới khai trương, cho nên hai ngày nay có hoạt đông ưu đãi, nếu muốn mua quà tặng ai đó, có thể đến đó xem thử.” Người đàn ông kia cười cười, nói với Điềm Tâm: “Cửa hàng là do con gái tôi mở, tôi giúp nó phát tờ rơi.”
“Được, vậy để tôi qua đó xem thử.” Điềm Tâm nhận lấy tờ rơi trong tay người đàn ông đó, gật gật đầu chào, sau đó liền đi về phía tiệm quà tặng kia.
Bước vào trong tiệm quà tặng, Điềm Tâm hiếu kỳ nhìn quanh hai bên, chỉ thấy bao nhiêu là các loại gấu bông lông xù, thỏ bông đáng yêu bày xung quanh, tuyệt đối là những món đồ yêu thích nhất của con gái.