Mẹ cô trầm mặc hồi lâu, cứ thế nhìn chằm chằm vào cô.
Cô bị nhìn đến có chút chột dạ, nhịn không được lại cúi đầu.
“Ai……” Sau một lúc lâu lúc, mẹ cô mới thở dài một hơi rồi nói với cô: “Con nói xem bây giờ phải làm như thế nào thì mẹ mới bớt lo??”
“Nói để mẹ bớt lo……” Cô rốt cục cũng rất cố gắng, ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình và nói: “Thẩm Tâm và Lục Dật Tiêu không phải cũng kém nhau bảy tuổi sao, hai người bọn họ đã ở bên nhau đã lâu như vậy, không phải cũng khá tốt sao……”
Mẹ cô nhịn không được liền trợn mắt với cô, hận rèn sắt không thành thép nói: “Con có chỉ số thông minh của Thẩm Tâm sao? Con có nhan sắc của Thẩm Tâm không?? Con có gia thế giống Thẩm Tâm sao?? Lục Dật Tiêu còn không phải bị Thẩm Tâm bám đến gắt gaosao. Con nhìn xem ngươi, vừa thấy liền biết ngày thường con toàn bị Trần Diệc Nhiên ức hiếp!”
“Vế đầu thì con đồng ý nhưng vế sau thật sự là không đúng, con bị Trần Diệc Nhiên ức hiếp?? Nhiên ca ca đối với con rất tốt.” Cô không phục mà ngẩng đầu lên, nhìn mẹ mình kiêu ngạo nói.
“Đúng không, vậy trên cổ con là gì??” Mẹ cô híp mắt nhìn, rít lên nói: “Con cho rằng mẹ ngốc nghếch giống con sao?? Dấu hôn thì là do muỗi cắn, con nghĩ mẹ không biết sao??”
“……”
Lời vừa nói ra, cô vừa mới ngẩng đầu lên kiêu ngạo, trong nháy mắt liền như quả bóng bị xì hơi, lại cúi đầu xuống.
Trần San San rốt cuộc nhịn không được, thật không giữ hình tượng gì nữa cứ thế mà cười trên sofa.
Mẹ cô cũng bất đắc dĩ liếc cô một cái, sau đó đứng dậy nói: “Dù sao việc này, mẹ cũng phải bàn lại với ba con. Bây giờ con mới vào năm nhất, đợi tới khi con tốt nghiệp cũng phải mất bốn năm, trong bốn năm đó ai biết được Trần Diệc Nhiên có gây ra chuyện xấu gì không. Lại nói bốn năm nữa không biết con sẽ làm gì, ở đâu, chuyện này để sau rồi hãy tính.”
“Khi tốt nghiệp nhất định con sẽ về lại thành phố Z làm việc.” Cô chạy nhanh tới chỗ mẹ mình nói.
“Về lại thành phố Z?? Về đây ai nhận con?? Mẹ với ba con nghĩ con tới thành phố N học đại học thì sau này nhất định sẽ xin việc ở đó, công ty điều lệnh đều xuống mẹ cũng không nhĩ con sẽ về công ty ở đây. Cứ nghĩ là con sẽ làm việc ở thành phố N rốt cục con lại nói về thành phố Z là sao?” Mẹ cô hung hăng trừng mắt liếc nhìn cô một cái, giọng nói buồn rầu: “Việc này để sau đi, bây giờ mẹ đi nấu cơm, lát nữa ba con về xem ông ấy nói sao.”
“Được……” Cô hậm hực cúi đầu, đơn giản mẹ cô cũng chưa có rõ nhưng đã tỏ vẻ phản đối.
Trần San San thấy mẹ cô đi vào phòng bếp rồi mới nhịn không được đánh nhẹ vào người cô một cái, nói: “Nhìn xem, mẹ cậu đã nói anh tớ ra thành cái dạng gì rồi?? Nếu không phải cho cậu chút mặt mũi, thật muốn trước đây cậu đã lì lợm la liếm đi theo phía sau anh ấy khiến anh ấy khó chịu thế nào chứ!”
“Phi, tớ lì lợm la liếm khi nào?? Tớ vẫn luôn có chí khí đó!? Hơn nữa, cậu chê tớ không tốt, nhưng anh cậu vẫn rất thích tớ a, hừ, tức cậu chết lên được!!” Cô làm mặt quỷ với Trần San San, nói.
“Thôi đi, lỡ như ba cậu không đồng ý thì làm sao chứ.” Trần San San nhàm chán liếc cô một cái, thuận miệng nói.
“……” Cô lập tức lại cúi đầu xuống.