“Ha hả…… Mẹ…… Đây là San San……” Cô nhanh chóng đẩy San San đang đứng phía sau mình lên trước.
“Cái kia…… Cháu chào cô……” Trần San San cười ngọt ngào với mẹ của 414.
“San San a……” Mặt mẹ cô hơi dịu lại một chút, cười nói với San San, giọng rất nhẹ: “Đã lâu không gặp, cháu lớn như vậy rồi sao.”
“Vâng ạ, vâng ạ.” Trần San San liên tục gật đầu.
“Vào đi.” Mẹ cô xoay người dẫn hai cô đi vào phòng khách.
Cô quay về phía Trần San San trộm làm mặt quỷ một cái, sau đó liền đi vào.
Ngồi trong phòng khách, mẹ cô liền mang tới một ít thức ăn mời Trần San San, sau đó lại nói chuyện với nhau một chút, hỏi một chút về gia đình cô ấy, sau đó cả căn phòng lại trở nên yên lặng.
Trần San San cầm chén trà trên tay, nhìn đồ ăn trước mặt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, yên lặng không nói lời nào.
Cô cũng chỉ biết cúi đầu, lòng bàn tay chảy rất nhiều mồ hôi, không biết nói gì mới được.
Sau một lúc lâu, mẹ cô rốt cục cũng mở miệng nói với cô: “Điềm Tâm, con có chuyện gì giấu mẹ không?”
“A?? Việc gì a??” Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu nhìn mẹ mình.
Trong lòng cô thực sự đang rất sợ.
“Hôm nay…… Cô Trần đã gọi điện thoại cho mẹ……” Mẹ cô quay đầu nhìn thoáng qua Trần San San, nói tiếp: “Là mẹ của Trần Diệc Nhiên.”
“……” Trong lòng cô bây giờ thực sự rất hồi hộp, theo bản năng liền quay đầu nhìn về phía Trần San San.
Trần San San cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía mẹ cô.
Mẹ cô do dự một chút, ánh mắt phức tạp nhìn cô nói tiếp: “Cô Trần nói…… Hai con đang yêu nhau??”
“Ách…… Cái này……” Cô hơi chần chờ một chút, nhỏ giọng nói: “Cô ấy còn nói gì nữa không ạ??”
“Còn nói cái gì??” Mẹ cô trừng mắt nhìn cô, giọng nghiêm túc nói: “Con còn có chuyện gì giấu mẹ nữa??”
“Không không không…… Không có, không có……” Cô liên tục xua tay, nhịn không được lau mồ hôi trên trán, thật may cô Trần chưa nói chuyện xảy ra hôm đó ở nhà Trần Diệc Nhiên.
“Con còn điều gì muốn nói sao??” Mẹ cô hai mắt sáng ngời nhìn cô.
“Liền…… Chính là như vậy thôi……” Cô rụt đầu, nhỏ giọng trả lời nói.
“Chính là như thế nào??” Mẹ cô hơi lớn giọng, ánh mắt hơi lóe lên thuận miệng hỏi: “Cổ con bị sao vậy?”
“Không…… Không có gì, chỉ là bị muỗi đốt thôi…… Bị cắn……” Cô lập tức lấy tay che đi dấu hôn đó, lắp bắp nói.
“Phốc ——” Trần San San nhịn không được liền bật cười.
Cô quay đầu lại, trừng mắt nhìn San San.
Trần San San nhnah tay che miệng mình lại, cúi đầu không nói lời nào.
Mẹ cô liếc nhìn cô một cái, sau đó nhíu mày nói: “Vậy con vừa nói chính là như thế nào?? Con thật sự đang yêu Trần Diệc Nhiên??”
“Phải……” Giọng cô thật sự nhỏ như muỗi thoảng qua, khẽ hừ nhẹ một tiếng.
“Con cũng liều quá ha??” Cô bị mẹ mình nhìn chằm chằm, lớn giọng nói: “Nói như thế nào nó cũng là anh con, sao bây giờ hai đứa lại thành ra như thế này a??”
“Nhưng bọn con không có quan hệ huyết thống……”