“A? Vì sao chứ?” Cô khó hiểu nhìn hắn, thuận miệng hỏi: “Không phải là anh sẽ ăn cùng em sao??”
“Là cùng nhau ăn……” Ánh mắt sâu thẳm của Trần Diệc Nhiên nhìn cô, trầm mặc một lúc lâu, sau đó gãi đầu nói: “Thôi, bây giờ vẫn còn sớm……”
“A? Sao cơ??” Cô khó hiểu nhìn anh.
“Không có gì, xuống dưới ăn cái gì đi.” Trần Diệc Nhiên ngồi trên sô pha trong phòng, vẫy vẫy tay với cô.
“……” Trong nháy mắt cô không khỏi đỏ mặt, nhìn Trần Diệc Nhiên một lúc lâu sau đó mới nhỏ giọng nói: “Em không mặc quần áo……”
Trần Diệc Nhiên hơi giật mình, sau đó nhịn không được cười cười, đứng dậy đi đến tủ quần áo lấy cái áo tắm dài bên trong ra đưa cho cô nói: “Mặc cái này trước đi đã.”
“Được……” Giọng cô thật sự rất nhỏ như muỗi thoảng bên tai.
Mặc áo tắm dài xong, lại ăn thêm chút đồ ăn, cô định chuẩn bị đi nghỉ nhưng lo sợ bất an nhìn Trần Diệc Nhiên, sợ anh lại muốn phạt mình. Bất quá có vẻ như sau khi Trần Diệc Nhiên ăn xong, tắm rửa xong thì đã rất mệt liền cứ thế nằm trên giường ôm cô vài phút liền ngủ.
Rốt cuộc cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm nhưng thực sự trong lòng lại có chút cảm giác mất mát không nói nên lời.
Ngày hôm sau, cô dẫn Trần Diệc Nhiên đi tới ký túc xá gặp một vài bạn bè của mình. Giữa trưa Trần Diệc Nhiên mời các cô ăn cơm mà mặt khác ba người bạn của cô cũng đã nhìn thấy điểm ái muội qua những dấu ấn ký đỏ còn loang lổ trên cổ cô. Mọi người đều biết nhưng không ai nói ra chỉ dành cho cô những nụ cười quỷ dị.
Cô có chút xấu hổ nhìn ba cô nàng ấy muốn giải thích nhưng lại không thể nào mở miệng.
Trần Diệc Nhiên thật ra vẫn luôn phong độ nhẹ nhàng, vẫn luôn khách khí với các bạn của cô. Trong bữa ăn cũng không ngừng gắp đồ ăn cho cô.
Cho nên chờ đến buổi chiều Trần Diệc Nhiên lái xe về thành phố Z rồi, Phan Đình và Hải Phỉ Tư vẫn không ngớt lời khen ngợi Trần Diệc Nhiên dặn dò cô thật kỹ phải giữ chặt lấy anh.
Cô cũng chỉ biết cười gượng, sau đó bất đắc dĩ mà quay đầu nhìn Thẩm Tâm.
Thẩm Tâm cũng không có mở miệng nói chuyện chỉ đưa cho cô điện thoại mà Trần San San đang gọi tới.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại, sau đó liền trực tiếp ấn phím nghe.
“Điềm Tâm, chiều nay đi dạo phố cùng tớ được không? Anh của tớ muốn tổ chức sinh nhật, tớ muốn mua cho anh ấy món quà. Đúng rồi, không phải cậu cũng nên chuẩn bị quà cho anh ấy sao?” Trần San San nói lớn đến mức mà mọi người xung quanh cũng nghe được.
Cô hơi giật mình, lúc này mới nhớ ra. Đúng rồi, còn chưa đầy một tháng nữa là sinh nhật Trần Diệc Nhiên mà bây giờ cô vẫn còn chưa có nghĩ tới sinh nhật sẽ tặng anh cái gì.
“Tớ chưa có nghĩ ra……” Cô hơi nhỏ giọng nói: “Lát nữa mình sẽ gặp nhau ở đâu, nếu không cậu qua đây đi, tớ đang ở ký túc xá với mấy người bạn này.”
“A?? Nhưng tớ không có biết mấy bạn của cậu ……” Trần San San chần chờ một chút, sau đó tiếp tục nói: “Bất quá coi như là có thêm một vài người bạn mới đi.”
“Vậy cậu tới đây đi, tớ ở quảng trường Hoàng gia ở trung tâm thành phố chờ cậu.” Cô dặn dò Trần San San một chút rồi cúp máy điện thoại.
“Sao vậy?” Thẩm Tâm nhìn vẻ mặ buồn rầu của cô thuận miệng hỏi.
“Tháng sau là sinh nhật của Trần Diệc Nhiên vậy mà bây giờ tớ cũng chưa biết sẽ tặng quà gì nữa ……” Cô rối rắm nhìn Thẩm Tâm hỏi: “Vào sinh nhật của Lục Dật Tiêu cậu hay tặng gì cho cậu ấy?”