Cuối cùng Trần Diệc Nhiên đều cam đoan, Điềm Tâm mới bất đắc dĩ rời khỏi ngựa gỗ xoay tròn, đi theo anh.
Ăn cơm tối xong, Trần Diệc Nhiên lái xe đưa Điềm Tâm về trường học, hai người ở cửa trường học lại dính với nhau một hồi, sau đó Trần Diệc Nhiên lái xe quay về N thị.
Điềm Tâm kéo rương hành lý của mình, đi trên đường N Ngô Đồng lớn
Nàng ngẩng đầu nhìn lá cây màu vàng, thật sâu hít một hơi, đã là mùa thu rồi, cuộc sống đại học của nàng, cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Kéo hành lý một đường quay về ký túc xá, ba người trong kí túc xá đều đang ngồi trước máy tính đùa giỡn.
Trầm Tâm quay đầu nhìn Điềm Tâm, rồi tiếp tục xem máy vi tính của mình nói: "Đã trở về rồi, còn tưởng rằng cậu với Trần Diệc Nhiên dính nhau tới sáng đấy."
"Cậu tại sao về sớm như vậy, Lục Dật Tiêu cũng bám lấy cậu, thực sự là ngạc nhiên..." Điềm Tâm trợn mắt nhìn Trầm Tâm, không khách khí chút nào trả lời.
"Lúc đầu tôi nghĩ Lục Dật Tiêu rất thích bám người, bất quá bây giờ không phải, Trần Diệc Nhiên đối với Lục Dậc Tiêu còn bám người hơn." Trầm Tâm xoay đầu lại, hướng về phía Điềm Tâm cười cười, sau đó đắc ý nói: "Vừa nãy Lục Dật Tiêu đưa ta về, chúng ta thấy xe Trần Diệc Nhiên ở cửa trường, tôi còn tưởng các còn dính nhau đến nửa giờ nữa, nghĩ không ra rồi nghĩ không ra, đúng hơn là phải dính lấy nhau một giờ, cậu nói hai người ở trong xe làm cái gì?"
"..." Điềm Tâm nhất thời bị Trầm Tâm chọc không nói nên lời, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận vỡn lên, vẫn không thể phản bát lại một câu.
"Hai người các cậu, ân ân ái ái một vừa hai phải thôi..." Phan Đình vẻ mặt u oán xoay đầu lại, nhìn Điềm Tâm và Trầm Tâm, giọng nói buồn bã nói: "Không thể cố kị một chút, tôi đang thất tình không nhìn ra sao?”
"Cậu thất tình??" Điềm Tâm vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, kéo hành lý đi tới Phan Đình bên người, hỏi: "Sau thời gian huấn luyện đội, chẳng phải bạn trai đưa cậu đi chơi sao, làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
"Còn là chuyện gì nữa, anh ta là đàn ông thối tha." Thường ngày ánh mắt Phan ĐÌnh sáng ngời, bây giờ chỉ có hai con ngư viền đen, bên trong đôi mắt còn đầy tơ máu, vừa nhìn thấy liền biết không ngủ lấy nước mắt rữa mặt.
"Cái này..." Điềm Tâm chần chờ một chút, sau đó đưa tay vỗ vỗ lưng của cô, thấp giọng nói: "Người này thay lòng đổi dạ quá nhanh, chỉ mới một tháng..."
Hải Phỉ Tư cũng xoay đầu lại, nhìn thoáng qua Phan Đình, vừa nhìn Điềm Tâm nói: "Phan Đình cậu đừng đau lòng, đàn ông như vậy không đáng."
"Nói như vậy, nhưng tôi nuốt không trôi cục tức này..." Phan Đình thân thủ tiều tụy, cắn răng nghiến lợi hướng phía Điềm Tâm nói: "Cậu nói anh ta là cặn bã, tìm một người khác so với tôi đẹp hơn tốt hơn, vậy cũng thôi đi, hết lần này đến lần khác đều tìm người không đẹp hơn tôi, thành tích lại không được tốt lắm, cậu nói tôi rốt cuộc cái gì không bằng cô ta??"
"Đừng đau lòng." Trầm Tâm xoay đầu lại, nhìn Phan Đình, suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Anh ta đã là kẻ như vậy, bên người phụ nữ nào mà chả được, cậu khổ sở làm chi, không đáng."
"Thế nhưng ta không cam tâm..." Phan Đình quay đầu đi, môi đôi mắt đỏ đỏ nhìn Trầm Tâm, thanh âm khàn khàn nói: "Coi như là đã chia tay, tôi chỉ có thể đá anh ta, dựa vào cái gì anh ta lại đá tôi..."