“Mẹ, bình tĩnh.” Trần Diệc Nhiên thản nhiên nhìn bà, sau đó lại nhìn Điềm Tâm bị dọa cho sợ đến mức rụt cổ lại, thấp giọng nhắc nhở.
“...” Mẹ Trần hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu lại, trên mặt nở một nụ cười hiền lành, nói với Điềm Tâm: “Điềm Tâm, dọa cháu sợ rồi hả?”
“Ha... ha... Không... Không có, hai người cứ tiếp tục...” Điềm tâm xấu hổ cười hai tiếng, xua xua tay.
“Trở về mẹ phải bàn bạc chuyện này với cha con một chút.” Khi mẹ Trần quay đầu lại nhìn Trần Diệc Nhiên, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, tức giận để lại một câu như vậy, liền đứng dậy rời đi.
Điềm Tâm có chút không biết phải làm sao ngơ ngẩn ngồi trên ghế sofa, nhìn dáng vẻ cau có của Trần Diệc Nhiên, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Anh Nhiên... Chuyện đó... Có phải cô không đồng ý chuyện của hai chúng ta.”
“Không phải đâu.” Trần Diệc Nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm lộ ra ánh mắt phức tạp, anh đi đến bên cạnh Điềm Tâm, đưa tay xoa xoa đầu cô, mỉm cười nói: “Chỉ là bà ấy bị hù dọa nhất thời, qua hai ba ngày lập tức sẽ không sao.”
“A...” Điềm Tâm nửa tin nửa ngờ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không ngừng lo lắng bất an: “Anh nói xem... Liệu trở về cô có nói chuyện này với cha mẹ em hay không?”
“...” Trần Diệc Nhiên hơi nhíu mày, suy nghĩ một lát, sau đó do dự nói: “Có lẽ bà ấy sẽ nói, Điềm Tâm... Ở cùng anh, em sẽ phải đối mặt với rất nhiều phiền phức không đáng có, em hối hận không?”
“Em không hối hận.” Điềm Tâm vô cùng kiên định nhìn anh.
Tại sao cô phải hối hận chứ... Đây là người đàn ông cô đã thầm yêu ba năm... Khó khăn lắm anh mới chấp nhận cô...
Rốt cuộc đôi mày vẫn luôn nhíu chặt của Trần Diệc Nhiên cũng dãn ra, anh đưa tay ôm lấy bả vai Điềm Tâm, dịu dàng hôn lên môi cô, nhỏ giọng nói: “Không phải lo lắng, anh sẽ giải quyết mọi chuyện.”
“Dạ...” Điềm Tâm cũng ôm chặt lấy anh.
“Khụ khụ...” Đột nhiên âm thanh ho khan của mẹ Trần lại vang lên ngay chỗ cửa chính.
Điềm Tâm phản xạ có điều kiện đẩy Trần Diệc Nhiên ra, quay đầu nhìn sang phía cửa chính.
Mẹ Trần có chút không được tự nhiên đứng đó, nhìn hai người họ một lúc, mới bất đắc dĩ nói: “Mẹ quên chìa khóa xe ở bàn uống nước.”
Trần Diệc Nhiên không nói gì nhìn bà, sau đó xoay người cầm lấy chìa khóa mẹ Trần để quên trên bàn, thản nhiên đi đến trước mặt bà, lạnh lùng nói: “Mẹ, dù sao đây cũng là nhà riêng của con, trước khi bước vào mẹ có thể gõ cửa được không?”
“Ai biết động tác của con nhanh như vậy chứ... Mẹ mới bước một chân ra khỏi cửa, còn chưa kịp bước hẳn chân sau con đã...” Đột nhiên mẹ Trần im bặt, bà nhìn khuôn mặt đỏ lựng của Điềm Tâm, cười cười, sau đó cầm lấy chìa khóa, xoay người đi ra ngoài nói: “Được rồi, mẹ về đây, không quấy rầy hai đứa nữa.”
“Cháu...” Điềm Tâm còn chưa kịp giải thích cho bản thân, chỉ chỉ cửa chính, rồi lại nhìn Trần Diệc Nhiên, yếu ớt nói: “Có phải cô đã hiểu lầm chuyện gì không?”
“Bà ấy đã hiểu lầm thì cứ để bà ấy tiếp tục hiểu lầm đi.” Trần Diệc Nhiên ôm chầm lấy cô từ sau lưng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của cô, suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Hiểu lầm cũng tốt, miễn cho bà ấy suốt ngày suy nghĩ lung tung, cho rằng anh thích đàn ông.”