Điềm Tâm còn chưa kịp hét ra những lời trong lòng vào thẳng mặt Trần Diệc Nhiên, cả người đã bị anh đưa phòng thay đồ, sau đó “oành” một tiếng, cửa phòng thay đồ bị đóng lại.
Điềm Tâm đứng trong phòng thay đồ, trên tay cầm bộ quần áo Trần Diệc Nhiên nhét cho mình, nhất thời im lặng.
Cảnh tượng gặp mẹ chồng trong tưởng tượng của cô không hề diễn ra như thế này mà!!!
Đáng lẽ ra cô nên mặc một bộ quần áo thật đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, trên mặt nở một nụ cười đoan trang, sau đó chậm rãi ngồi xuống trước mặt người nhà Trần Diệc Nhiên.
Chứ không phải như bây giờ... Bị bắt gặp ngay khi còn ở trên giường...
Mẹ nó... Cảnh tượng này giống như cô bị bắt gian vậy...
Điềm Tâm cảm thấy mình vô cùng bất lực đến mức muốn chửi thề.
Cô buồn bực thay quần áo, lúc này nới phát hiện, Trần Diệc Nhiên đưa cho cô một chiếc áo thun in hình gấu Pooh, bên trong phòng thay đồ còn có một chiếc váy ngắn màu trắng của cô, Điềm Tâm liền cầm lấy mặc vào.
Chờ đến lúc cô thay xong quần áo đi ra ngoài, Trần Diệc Nhiên đang khoanh tay dựa người vào cửa tủ quần áo ở bên ngoài, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, sắc mặt sa sầm.
“Anh Nhiên...?” Nhất thời Điềm Tâm càng thêm lo lắng hồi hộp trong lòng, nhỏ giọng gọi anh.
“Điềm Tâm.” Sắc mặt sa sầm của Trần Diệc Nhiên biến mất trong nháy mắt, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía Điềm Tâm, buông hai tay xuống, đi tới trước mặt cô.
“Em mặc như vậy có được không? Có ngây thơ quá mức không?” Điềm Tâm lo lắng hỏi Trần Diệc Nhiên.
“Không sao.” Trần Diệc Nhiên cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, sau đó cười nói: “Trước đây lúc em gặp mẹ anh, không phải đều mặc áo thun quần bò ngắn, cũng không phải bà ấy chưa từng gặp em lần nào.”
“Nhưng mà...” Điềm Tâm ngập ngừng, lần này... Hoàn cảnh gặp nhau lần này có chút không giống...
“Không cần ‘nhưng mà’ cái gì nữa, mau đi đánh răng rửa mặt đi.” Trần Diệc Nhiên hoàn toàn không cho Điềm Tâm cơ hội mở miệng nói chuyện, lại đẩy cô bước vào nhà vệ sinh.
Điềm Tâm xụ mặt xuống.
Thật vất vả mang theo tâm trạng lo lắng rửa mặt xong, Điềm Tâm mang một khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng đi tới.
“Rửa sạch rồi?” Trần Diệc Nhiên đứng ở cửa phòng nhìn cô một cái, sau đó vẫy vẫy tay với cô: “Đến đây.”
“Thật sự phải ra ngoài bây giờ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Tâm đã nhăn thành quả mướp đắng rồi.
“Ừ.” Trần Diệc Nhiên không chút do dự gật gật đầu, sau đó một tay ôm lấy bả vai Điềm Tâm, một tay đẩy cửa phòng.
Điềm Tâm ngượng ngùng bước ra ngoài.
Ngoài phòng khách, mẹ Trần Diệc Nhiên đang ngồi trên ghế sofa, trên mặt vẫn là biểu cảm bị bất ngờ đến mức sợ hãi, chưa kịp phản ứng lại.
“Cô Trần khỏe...” Điềm Tâm cười cười với bà, sau đó nhỏ giọng chào hỏi, sau đó cơ thể lại hơi tránh né lùi về phía sau Trần Diệc Nhiên một chút.
Lúc đầu mẹ Trần còn hơi sững sờ một chút, sau đó miễn cưỡng nở một nụ cười, vẫy vẫy tay với Điềm Tâm ra hiệu cô bước đến, sau đó lôi kéo cánh tay cô, nhẹ nhàng nói: “Đến đây, nói chuyện với cô một lát.”
Trần Diệc Nhiên liếc nhìn mẹ mình một chút, sau đó nói: “Mẹ, đừng dọa em ấy.”
“Là ai dọa ai sợ đây hả?” Mẹ Trần lườm anh một cái, vì ngại Điềm Tâm còn đang ở bên cạnh, liền hạ giọng nói: “Mẹ còn chưa tính sổ với con đâu đấy.”
Chờ một lúc, mẹ Trần xoay người nhìn Điềm Tâm, hiền hòa nói: “Mới đó chẳng bao lâu, mà Điềm Tâm đã lớn như vậy rồi... Cô còn nhớ năm đó mẹ con vừa mới sinh con, con vẫn còn rất nhỏ, ôm trên tay vô cùng mềm mại.”