Điềm Tâm tức giận bĩu môi, không để ý tới Trần Diệc Nhiên.
Trần Diệc Nhiên cảm thấy có chút buồn cười, không nhịn được liền đưa tay nâng cằm Điềm Tâm, ép buộc cô nhìn thẳng vào mình: “Tại sao lại không nói gì?”
“Không ngại, tuyệt đối không ngại!” Điềm Tâm vô cùng khí phách lặp lại một lần nữa.
Trần San San nhìn hai người đang trong tư thế mờ ám trước mặt, không nhịn được đưa tay sờ sờ cánh tay đang nổi đầy da gà của mình nói: “Được rồi đấy, hai người đừng có diễn trò yêu đương ở trước mặt tớ, thật là, chịu không nổi hai người.”
Điềm Tâm nhanh chóng thoát ra khỏi cái ôm của Trần Diệc Nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Đôi mắt đen thâm thúy của Trần Diệc Nhiên hơi trừng Trần San San một cái, không nói gì.
Lập tức không khí giống như bị ngưng kết lại.
Trần San San liếc mắt nhìn Trần Diệc Nhiên, ngập ngừng một chút, sau đó hỏi: “Anh… Chuyện giữa anh và Điềm Tâm, cha mẹ có biết không?”
“Tạm thời bọn họ vẫn chưa biết...” Trần Diệc Nhiên khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc, bình tĩnh đáp.
“Vậy anh định... lúc nào thì nói cho bọn họ biết?” Trần San San có chút lo lắng nhìn hai người họ, giọng điệu có chút ngập ngừng sau đó tiếp tục nói: “Có lẽ chưa chắc gia đình hai bên đã đồng ý để hai người yêu đương đâu... Dù sao cũng coi nhau như thân thích, mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng nhiều năm qua vẫn luôn lấy danh nghĩa quan hệ thân thích mà qua lại với nhau...”
“Cái này em không cần quan tâm...” Trần Diệc Nhiên liếc cô ấy một cái, lại quay đầu nhìn Điềm Tâm, sau đó nói: “Tự anh sẽ nói cho bọn họ biết, cho nên trước đó, anh hi vọng em có thể giả vờ như không biết cái gì hết.”
“Được...” Trần San San gật gật đầu, nghĩ ngợi một lát, đặt chén nước trong tay mình lên bàn làm việc của Trình Diệc Nhiên, sau đó nhìn về phía hai người bọn họ cười cười, nói: “Vậy em sẽ không tiếp tục ở lại đây làm bóng đèn, em đi trước đây.”
“Ừm... Anh đưa em đi.” Trần Diệc Nhiên buông bả vai Điềm Tâm ra, xoay người cầm chìa khóa xe định bước ra ngoài.
“Không cần, anh, để em tự về là được rồi.” Trần San San nở nụ cười ranh mãnh nhìn hai người bọn họ nói: “Có câu ‘vợ chồng xa nhau như ngày mới cưới”, hai người đã không gặp nhau một tháng, lửa gặp củi khô liền cháy lớn, một nam một nữ đơn độc ở với nhau, em cũng không nên tiếp tục ở đây quấy rầy hai người, tự mình lái xe về là được rồi.”
“Nói bậy bạ cái gì đó?” Trần Diệc Nhiên nhíu mày, nhìn dáng vẻ tinh quái của Trần San San, thản nhiên nói: “Chỗ này không dễ lái xe, vẫn là để anh đưa em về đi, hơn nữa hành lý của em vẫn còn ở trong cốp xe của anh, dù sao cũng phải xuống dưới để cầm.”
“A... Vậy được... Em sẽ không khách sáo nữa!” Trần San San gật gật đầu, sau đó nháy mắt với Điềm Tâm: “Chị dâu... Cho em mượn anh trai một lúc nhé.”
“Cái đó... Em... Em đi cùng hai người nhé...” Điềm Tâm đỏ bừng cả hai má, bị Trần San San trêu chọc đến mức không nói được lưu loát.
“Em ở nhà chờ bọn anh.” Trần Diệc Nhiên cầm chìa khóa trong tay, đứng ở cửa ra vào quay lại nghiêm túc nói với Điềm Tâm: “Vết thương ở chân em vẫn còn chưa lành hẳn, đừng có đi lung tung khắp nơi, anh đưa San San về rồi chỉ một lát sẽ quay lại, ở nhà chờ anh.”
“A...” Điềm Tâm có chút không cam lòng gật gật đầu, lại chỉ có thể ngoan ngoan đứng ở đó không nhúc nhích.
“Hi hi... Ở nhà chờ anh tớ về nhé...” Trước khi quay người ra khỏi cửa, Trần San San nói với Điềm Tâm một câu đầy mờ ám, sau đó nháy mắt ra hiệu với cô, lúc này mới quay người rời đi.