“ Được.” Trần San San gật gật đầu, liền nhanh như chớp mà trực tiếp đi qua.
Trần Diệc Nhiên cầm di động của mình, trở về phòng ngủ, đem đi sạc pin.
Điềm Tâm đứng ở trong phòng bếp, còn đang chờ ấm nước sôi.
Trần San San sau khi đi vào thư phòng, liếc mắt một cái liền bị kệ sách thật lớn ở trước mắt hấp dẫn, cô ấy đi đến kệ sách trước mặt, nhìn trên kệ chi chít toàn là sách, vẫn không ngừng cảm khái, sau đó ánh mắt đảo quanh kệ sách.
Hai phút sau, cô ấy liền đối với cái kệ sách này mất đi hứng thú.
Bởi vì trên kệ sách toàn bộ đều là sách chuyên ngành của Trần Diệc Nhiên cần dùng lúc làm việc, ngay cả một quyển tiểu thuyết để đọc giết thời gian cũng không có.
Ánh mắt cô ấy theo kệ sách chuyển dời đến trên bàn làm việc của Trần Diệc Nhiên.
Bàn làm việc của anh có chút lộn xộn, cặp văn kiện, laptop, hợp đồng, trên mặt bàn còn bày biện tứ bảo, giấy và bút mực, ngay cả cái chặn giấy cũng có.
Trần San San một bên cảm khái, một bên nhìn đèn bàn trên bàn làm việc của anh, bộ đèn bàn này là tạo hình của thời Dân quốc, thoạt nhìn mang khí tức văn hóa vô cùng dày đặc.
Phía dưới đèn bàn để một cái khung hình, bên trong là ảnh chụp của hai người.
Có điều, tấm hình kia được chụp từ xa, như vậy mà nhìn, tựa hồ xem không được rõ ràng lắm.
Trần San San xoay chuyển đôi mắt, lập tức phản ứng lại, người trong hình, đó là chính là Trần Diệc Nhiên cùng bạn gái của anh.
Cô ấy duỗi tay cầm khung hình phía dưới đèn bàn qua, nhìn kỹ lại, sau đó đều ngây ngẩn cả người.
Ảnh chụp hai người, đang chăm chú nhìn lẫn nhau, cho dù là một người ngoài cuộc, cũng có thể rõ ràng cảm nhận được trong ánh mắt hai người bọn họ là tình yêu dành cho nhau.
Thế nhưng khiến cô kinh ngạc lại không phải cái này.
Mà là trong ảnh chụp hai người, lại là Trần Diệc Nhiên cùng Điềm Tâm…
Trần San San cầm trong tay cái khung hình kia, trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng sao cho tốt.
Cô lại cẩn thận hướng tới ảnh chụp trong tay nhìn lại.
Bối cảnh là một gốc cây đại thụ che trời, Trần Diệc Nhiên trong tay còn cầm một cái bình nước, tựa hồ là một bộ dáng đang tính toán uống nước, mà đầu Điềm Tâm nhẹ nhàng mà chống ở trên trán Trần Diệc Nhiên, cặp mắt nhu thuận như nước kia, chứa đầy ý cười nhìn anh, khóe môi hồng nhuận câu lên một độ cung đẹp mắt, vừa thấy liền biết tâm tình của cô tựa hồ rất tốt.
Mà Trần Diệc Nhiên, động tác tự nhiên, ánh mắt chuyên chú, cặp mắt đen nhánh thâm thúy để lộ ra nồng đậm sự sủng nịch cùng ôn nhu, mặc dù là cô cầm ảnh chụp này xem người, nhưng lại có thể cảm nhận được tình cảm của anh.
Trách không được… Cô lại cảm thấy ở thời điểm Trần Diệc Nhiên cùng Điềm Tâm bên nhau, bầu không khí có chút kỳ quái.
Không thể nói được là kỳ quái ở chỗ nào, nhưng là luôn cảm thấy ánh mắt hai người bọn họ trong lúc lơ đãng, liền có thể nhìn thấy lẫn nhau.
Trần San San đè khung hình trong tay, cắn môi, trong đầu đột nhiên nhớ tới một việc.
Bạn học của cô nhìn thấy Điềm Tâm cùng bạn trai của cô ấy, lời nói trong miệng cô ta chính là người đàn ông nhìn lớn hơn so với Điềm Tâm vài tuổi, vậy sẽ không phải chính là chỉ anh trai của cô đi?
Trần San San bị ý nghĩ của mình dọa tới, cô buông khung hình trong tay, nhìn cửa thư phòng, giờ phút này Điềm Tâm hẳn là còn ở trong phòng bếp chờ nước sôi, anh trai cô hiện tại hẳn là ở bên trong phòng ngủ đem diện thoại di động đi sạc.
Mà cô thế nhưng không biết nên dùng dạng biểu tình gì tới đối mặt với bọn họ.
Nói như vậy, ở cửa thấy đôi dép lê tình nhân, còn có trong cái phòng này hết thảy tất cả đều là đồ tình nhân, hẳn là của anh trai cô cùng Điềm Tâm đi?