“ Rất tốt.” Vẻ mặt Trần San San vui mừng mà nhìn Điềm Tâm.
“ San San,sắp đến nhà em.” Trần Diệc Nhiên ở một cái đèn xanh đèn đỏ phía trước dừng lại, sau đó quay đầu nhìn về Trần San San nói.
“ Anh, em có thể hay không đi tới chỗ đó của anh chơi một lát
?” Trần San San do dự một chút, sau đó hướng phía Trần Diệc Nhiên hỏi.
“Đi tới chỗ đó của anh?” Trần Diệc Nhiên sửng sốt một chút, sau đó trong mắt nghi hoặc mà nhìn cô.
“ Ai da, nghe bác cả nói, anh hiện tại đã dọn ra bên ngoài ở, chính mình mua phòng ở chỗ đó, sửa sang lại rất đẹp, em vẫn luôn muốn đi xem, nhưng là thời điểm lên cấp ba luôn không có thời gian, dù sao hiện tại còn sớm, cho em đến chỗ đó của anh chơi một chút đi…” Trần San San quay đầu nhìn thoáng qua Điềm Tâm, sau đó cười hì hì nói: “ Điềm Tâm cũng chưa từng đi, mang chúng em cùng đi chơi một chút đi.”
“… Được rồi.” Trần Diệc Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô ấy một cái, sau đó gật gật đầu, mắt thấy đèn xanh vừa sáng lên, một chân nhấn ga hướng tới chỗ ở của mình lái đi.
Tức khắc trong lòng Điềm Tâm nổi lên một trận cảm giác bất an, căn hộ của Trần Diệc Nhiên… Hình như có không ít đồ vật của cô nha…
Mắt thấy căn hộ của Trần Diệc Nhiên càng ngày càng gần, Điềm Tâm nhịn không được kéo quần áo Trần San San, nhỏ giọng nói: “ Cái kia… Nếu không thì một mình cậu đi đi, tớ muốn trước tiên về nhà một chuyến…”
“ Vì cái gì hả, cũng sắp tới rồi, chúng ta cùng nhau đi lên nhìn xem sao.” Trần San San lại là một vẻ mặt hưng phấn.
“ Không có chuyện gì, cùng đi đi.” Trần Diệc Nhiên từ kính chiếu hậu ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn hai người các cô một cái, thanh âm trầm thấp chậm rãi nói.
“ Cậu xem, anh hai cũng bảo cậu cùng đi, không cho anh ấy chút mặt mũi sao.” Trần San San cười, hướng tới Trần Diệc Nhiên hỏi: “ Anh, anh ở tầng mấy hả?”
“ Tầng mười chín.”
“ Tầng mười chín nha, có phải hay không phong cảnh đặc biệt tốt, từ cửa sổ bên trong nhìn ra ngoài, phải hay không có thể nhìn thấy phong cảnh toàn bộ thành phố?” Trần San San mang vẻ mặt khát khao mà nhìn anh hỏi.
“ Coi như không tồi.” Trần Diệc Nhiên nhàn nhạt nói: “Chờ em lên tới liền sẽ phát hiện, kỳ thật lầu mười chín cũng không tính là quá cao.”
Đang nói chuyện, Trần Diệc Nhiên đã lái xe vào bãi đỗ xe dưới đất.
Hành lý của Điềm Tâm cùng Trần San San vẫn còn ở trong cốp sau, Trần Diệc Nhiên xách theo laptop của mình đi ở phía trước hai cô.
Trần San San kéo Điềm Tâm không quá tình nguyện, một bên gắt gao đi theo phía sau Trần Diệc Nhiên, một bên an ủi nói: “ Ai da, đi xem một lát thôi, xem xong rồi liền đi được không, dù sao thời gian hiện tại vẫn còn sớm, chốc lát nữa lại để cho anh hai tớ đưa cậu về nhà, cũng giống nhau a.”
“ Nhà của anh ấy có gì đáng xem hả…” Điềm Tâm nhỏ giọng lầu bầu nói: “Trang hoàng cũng chỉ là hai màu đen trắng làm chủ, ai nói chỗ anh ấy trang trí đẹp…”
“ Hả? Cậu nói cái gì?” Trần San San nghe không rõ cô nói thầm.
“ Không có gì.” Điềm Tâm cả kinh, vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn Trần San San cười xấu hổ.
Thang máy từ bãi đỗ xe dưới đất đi thẳng tới tầng mười chín, cũng may lúc này đây, Trần Diệc Nhiên không có đi đại sảnh lầu một lấy đồ, bằng không gặp được quản lý chung cư, Điềm Tâm thật đúng là không biết nên dùng cái dạng biểu tình gì mà đối mặt với ông ta.
Chẳng lẽ phải nói: Ha ha, chú có khỏe không a, lần này Trần Diệc Nhiên mang theo một người em gái có quan hệ huyết thống và một người không có quan hệ huyết thống với anh ấy cùng nhau tới?
Cô phỏng chừng thế giới quan của người quản lý chung cư cũng sẽ bị đổi mới đi? Cái tên này rốt cuộc từ nơi nào có nhiều em gái như vậy…