“ Cậu làm gì mà ngạc nhiên như vậy …” Điềm Tâm không nói mà nhìnTrần San San, sau đó duỗi tay túm cô ấy một cái, nhỏ giọng nói: “ Có bạn trai rất kỳ quái sao? Mọi người trong ký túc xá của tớ đều có bạn trai nha.”
“ Thế nhưng là cậu mới khai giảng không lâu, bạn trai này của cậu đến quá nhanh đi? Hơn nữa hai người chắc chỉ mới nói với nhau vài câu, tiến trình phát triển này, cũng quá thần tốc đi?” Trần San San bụm lấy miệng của mình, hướng về phía Điềm Tâm nói.
“Cái gì phát triển thần tốc hả…” Điềm Tâm nhịn không được xám mặt lại mà nhìn cô ta: “ Cậu biết chúng tớ phát triển đến mức nào mà cậu lại nói như vậy chứ?”
“ Còn có cái gì mà mức độ hả?” Trần San San túm góc áo Điềm Tâm, hướng về phía cô nhíu nhíu mày nói: “ Tuần trước có người nói cho tớ biết, nói thấy cậu ở mấy ngày khai giảng, cùng một người đàn ông tay trong tay từ trong khách sạn đi ra, hơn nữa bộ dạng người đàn ông kia thoạt nhìn tuổi tác có lớn hơn cậu không ít nha, tớ nói, Điềm Tâm, cậu chẳng lẽ là được người bao nuôi hả?”
“Cái gì bao nuôi hả? Cái năng lực liên tưởng này của cậu cũng quá phong phú đi?” Điềm Tâm nhất thời im lặng.
“ Vậy rốt cuộc là có chuyện như thế không?” Trần San San cau mày, nhìn Điềm Tâm, hai tay nắm lấy tay của cô, chần chờ nói: “ Hẳn là bạn học của tớ nhìn lầm rồi đi? Tớ nhớ rõ cậu vào thời điểm cấp ba còn nói mình không có bạn trai, như thế nào lại nhanh như vậy xuất hiện một người nữa a?”
“Tớ…” Điềm Tâm chần chờ một chút, nhìn vẻ mặt quan tâm của Trần San San, cắn răng nói: “ Bạn học của cậu không nhìn lầm, người kia xác thực là bạn trai tớ.”
“ Cái gì!?” Trần San San giật mình, nhịn không được che lại miệng mình, ánh mắt hướng tới Trần Diệc Nhiên đi ở phía trước liếc mắt một cái, nhỏ giọng nhìn Điềm Tâm nói: “ Đầu của cậu bị trúng gió hả? Như thế nào lại đi tìm một người đàn ông so với mình còn lớn tuổi hơn? Loại đàn ông này rất không đáng tin cậy, bọn họ muốn tìm phụ nữ dạng gì mà không có a, bọn họ tìm tiểu nữ sinh nói chuyện yêu đương, cũng là muốn chơi một chút, sẽ không thật lòng nguyện ý chờ cậu bốn năm, sau đó cùng cậu kết hôn, cậu như vậy không phải sẽ lỗ lớn sao?”
“…” Trên trán Điềm Tâm nháy mắt xuất hiện một tầng mồ hôi,
“ Cậu là xem tiểu thuyết nhiều quá rồi…”
“ Cậu là xem tiểu thuyết nhiều rồi mới đúng chứ?” Trần San San trừng mắt liếc cô một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói: “ Cậu sẽ không thật sự cho rằng sẽ xuất hiện một người đàn ông dáng dấp đẹp mắt, nguyện ý vì cậu tốn chút tiền, cũng chính là một bá đạo tổng tài đi? Một người đàn ông làm bá đạo tổng tài như vậy, nghĩ muốn dạng phụ nữ gì mà không có a, người ta vì cái gì mà coi trọng cậu hả? Danh gia vọng tộc,minh tinh, con gái nhà quyền quý, từng người đều muốn tiếp cận bọn họ để đi lên, khi nào thì đến phiên cậu a!”
“…” Điềm Tâm có phần im lặng, tuy rằng cô rất muốn phản bác lời Trần San San, nhưng lại phát hiện, cách nói của cô ấy tựa hồ cũng không có gì sai lầm đáng nói: “ Dù sao… Bạn trai của tớ cũng không phải người như vậy…”
“Cái gì mà không phải người như vậy, cậu đối với anh ta hiểu rõ bao nhiêu? Hai ngươi mới chính thức chưa lâu, anh ta liền dẫn cậu đi thuê phòng, loại đàn ông này có thể là người tốt sao?” Vẻ mặt Trần San San chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Điềm Tâm nói: “Cậu cũng lớn như vậy, điểm này cũng không nhận ra sao?”
“ Anh ấy thật sự không phải là loại người như cậu nói…” Điềm Tâm nhất thời im lặng mà liếc mắt nhìn Trần San San một cái, nhưng lại không thể nào giải thích rõ ràng.
Trần Diệc Nhiên đứng trước xe hơi của mình, quay đầu nhìn hai người đang xì xào bàn tán, nhàn nhạt nói: “ Lên xe, còn đứng ở đằng kia làm gì?”