- Dì nhỏ, đã lâu không gặp mà dì vẫn còn xinh đẹp như vậy nha.
Vẻ mặt Hàn Ngọc Oánh tràn đầy nụ cười hạnh phúc, thấy cha Điềm Tâm ở phía sau liền trêu đùa, nói:
- Dượng nhỏ vẫn rất đẹp trai như vậy, một chút thay đổi cũng không có!
- Sao có thể không thay đổi chứ, già cả rồi!
Cha Điềm Tâm lắc đầu, cười đáp trả
- Dượng nhỏ khiêm tốn rồi, dì nhỏ, Điềm Tâm, mọi người ngồi nghỉ ở đây, con đi pha cho mọi người ấm trà, cha mẹ con vừa mới đi ra ngoài mua chút đồ, lát nữa sẽ trở lại.
Hàn Ngọc Oánh cười híp mắt nói với bọn họ, rồi đi vào nhà bếp. Điềm Tâm đưa mắt nhìn quanh phòng khách đã được trang trí, trên cửa sổ có dán lên chữ hỷ đỏ thẩm, trên vách tường cũng treo mấy dải lụa màu cùng những chiếc lồng đèn màu đỏ. Vì vậy mà trong lòng cô len lỏi một cảm giác hớn hở, thích thú. Sau một lúc, dì hai cùng dượng hai của Điềm Tâm từ ngoài trở về, hai nhà nhân cơ hội này tâm sự một hồi lâu, trong chốc lát cha mẹ Điềm Tâm cũng tạm biệt đi về. Tiễn cha mẹ Điềm Tâm xong, Hàn Ngọc Oánh mở to mắt nhìn về phía Điềm Tâm, thần bí nói:
- Điềm Tâm, dẫn em đi xem phòng của chị.
- Được!
Điềm Tâm vô cùng cao hứng, vội vàng đứng dậy đi theo Hàn Ngọc Oánh.
Phòng ngủ của Hàn Ngọc Oánh ở lầu hai, trên cửa phòng có dán chữ hỷ đỏ thẫm, đợi đến lúc Hàn Ngọc Oánh mở cửa phòng, Điềm Tâm bất ngờ nhìn hoa tươi cùng bong bong chất đầy phòng, cả người liền choáng váng.
- Xem có được không?
Hàn Ngọc Oánh đi vào trong gian phòng, đứng bên cạnh đóa hoa bách hợp trắng noãn to lớn, nhìn Điềm Tâm cười.
- Rất đẹp!
Điềm Tâm dùng sức gật đầu, theo Hàn Giai Oánh đi vào trong, ánh mắt tỏ vẻ hâm mộ nói:
- Đợi đến lúc em kết hôn, chị nhất định phải nói cho em cách trang trí những thứ này đấy.
- Ha!
Hàn Ngọc Oánh thoáng cái bật cười, cô đưa tay sờ đầu Điềm Tâm, ranh mãnh nói:
- Em mới mười sáu tuổi đã nghĩ đến chuyện kết hôn, nói cho chị biết là ai hả?
- Nào có ai…
Điềm Tâm ngượng ngùng nhìn thoáng qua chị họ, khuôn mặt trắng nõn ngay lấp tức đỏ ửng.
- Phản ứng như vậy, có phải là thầm mến người nào rồi phải không?
Hàn Ngọc Oánh nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng của Điềm Tâm, không nhịn được đẩy cánh tay cô, hỏi:
- Nói cho chị biết là người thế nào?
- …
Vẻ mặt Điềm Tâm càng lúc càng đỏ bừng, sau nửa ngày mới hậm hực mở miệng nói
- Không có, dù sao cũng không có chuyện này.
- Ơ, Điềm Tâm, không thấy lời này của em rất mâu thuẫn sao.
Hàn Ngọc Oánh cười đến mức sáng cả khuôn mặt, vỗ nhẹ đầu Điềm Tâm nói:
- Bây giờ em còn nhỏ càng phải nghiêm túc học tập, chờ đến khi trưởng thành lo cũng không muộn.
- Em cũng đâu còn nhỏ…
Điềm Tâm nhếch miệng, trong lòng đầy phiền muộn, không hiểu vì cái gì mọi người đều nói cô còn nhỏ.