“Không có gì!” Điền Tâm vội vàng vươn một đôi tay nhỏ bé, ôm cánh tay anh cười hì hì nhìn anh nói: “Chính là chuyện chân em bị thương, em cảm thấy không cần nói cho hai người biết khỏi hai người lại lo lắng.”
“Thật không??” Anh hứng thú nhìn cô.
Giang huấn luyện viên nhìn thoáng qua bộ dáng kiên quyết của cô cùng Thẩm Tâm, nhưng trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định sẽ giúp hai người họ giải quyết vấn đề trước mắt.
Tuy rằng lúc đầu, anh ta vẫn nghi ngờ quan hệ giữa hai người họ, nhưng buổi sáng hôm nay chuyện kia phát sinh, không biết vì sao, anh ta cảm thấy hai người họ rất xứng đôi.
Một cô gái mảnh khảnh xinh đẹp, trắng nõn, đôi mắt kiên quyết cùng kiên định.
Còn cô gái kia ngọt ngào động lòng người, đôi mắt tràn ngập tình yêu cùng ẩn nhẫn.
Từ xưa hữu tình sẽ thành thân thuộc, đâu có phân biệt nam hay là nữ??
Giang huấn luyện viên nhìn bộ dáng cẩn thận bảo vệ bí mật, trong lòng dâng lên sự chua xót.
Xã hội này tuy rât phát triển nhưng không phát triển đến mức có thể thản nhiên công nhận chuyện đồng tính luyến ái, nhưng anh ta cảm thấy, ít nhất người thân của hai người họ, có thể thâu hiểu chỗ khó xử của họ.
Nghĩ đến chỗ này, anh ta ho nhẹ hai tiếng, sau đó nhìn Lục Dật Tiêu nói: “Lão Lục, nếu cậu cùng em mình cùng nhau lớn lên, vậy cậu có hay không phát hiện cô ấy có điểm bất đống lớn với người bình thường?”
Lục Dật Tiêu hướng ánh mắt kì quái nhìn anh ta, chậm rãi nói: “Cô ấy bất đồng lớn với người bình thường nhiều, anh chỉ là phương diện nào vậy??”
“Ách…..” Giang huấn luyện viên lặng đi một chút, sau đó quanh co lòng vòng nói: “Phương diện tính cách.”
“Tính cách a…..” Lục Dật Tiêu bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Kia quả thật so với các cô gái bình thường thì không giống nhau, từ nhỏ tôi cảm thấy cô ấy đặc biệt hung….Một chút dịu dàng cũng không có, còn các cô gái khác khi thấy tôi, bình thường hai mắt tỏa sáng, hận không thể nhào tới, nhưng cô ấy thì không giống vậy, lúc gặp tôi thì mắt không có chút tỏa sáng không nhào tới còn chưa tính, còn không cho tôi chạm vào cô ấy, mỗi lần đều đẩy tôi ra xa….. Đương nhiên, vài năm nay tình hình có vẻ khá hơn một chút ít….. A làm sao em đánh tôi?”
Lục Dật Tiêu ôm đầu tóc của mình, hướng ánh mắt u oán nhìn Thẩm Tâm.
Chỉ thấy Thẩm Tâm nắm chặt nắm tay, nhìn Lục Dật Tiêu khoa chân múa tay cảnh cáo.
“A….” Giang huấn luyện viên cái hiểu cái không gật đầu, trong lòng lại nghĩ, em gái cậu thích con gái, thấy cậu tất nhiên mắt không tỏa sáng rồi.
“Vậy cậu đối với em gái hẳn là cần gì được nấy?” Giang huấn luyện viên nghĩ nghĩ đổi phương thức hỏi.
“Trên cơ bản…. Có thể xem như….” Lục Dật Tiêu nhăn đơi lông mày dẹp tinh tế tự hỏi một chút, dường như từ nhỏ đến lớn thật sự anh cũng chưa từng cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của cô ấy, chính là…. Anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt nghi hoặc nhìn Giang huấn luyện viên: “Anh hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì, chỉ để hiểu rõ hơn tình hình ở chung của anh em cậu thôi.” Trong lòng Giang huấn luyện viên đã có tính toán, vì thế liền xoay đầu lại, nhìn thoáng qua Điền Tâm cùng Trần Diệc Nhiên, sau đó hỏi: “Cũng thế, cậu với em ấy có phải lớn lên cùng nhau?”
“Không phải.” Anh thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta một cái, thuận miệng hồi đáp.