Sau bữa ăn tối, Điềm Tâm cũng đã trở thành bạn với nhiều người trong kí túc xá.
Bởi vì bắt đầu từ ngày thứ hai phải quân huấn, nên giảng viên chú ý tập trung vấn đề, huấn luyện viên ở đây đều kinh nghiệm đầy ngươi.
"Tôi nói giảng viên chúng ta, nghe nói huấn luyện viên phân vào lớp quản lí kinh tế, lớn lên rất đẹp trai!" Phan Đình vẻ mặt huyền bí, hướng phía Điềm Tâm giảm thấp âm độ giọng nói.
"Làm sao cậu biết được?" Điềm Tâm tò mò nhìn cô.
"Ha hả, do nghe nói, tôi nghe nói từ các học viên khác." Phan Đình cười cười, sau đó hỏi: "Tôi nói, các bạn có bạn trai chưa??"
"Ách..." Trầm Tâm và Điềm Tâm nhìn thoáng qua, sau đó cùng quay đầu nhìn Hải Phỉ Tư, đầu tiên không trả lời câu hỏi của cô.
"Ái chà, không được xấu hổ, mỗi người sau này đều cần có một người bên cạnh, nếu không nói vậy tôi nói trước, tôi đã có bạn trai rồi, bạn trai của tôi học chung trường cao đẳng, hai chúng tôi lớp 11 đang ở chung." Phan Đình nói ra đều là vẻ ngượng ngùng, suy nghĩ một chút, gương mặt nghiêm túc.
"Ách... Tôi cũng có bạn trai, nhưng mà ta đến năm lớp 12 mới ở cùng một chỗ với nhau..." Điềm Tâm gượng ngùng tiếp lời.
"Ừ, tôi cũng vậy, từ nhỏ chúng tôi là thanh mai trúc mã." Trầm Tâm nhìn Điềm Tâm, bình tĩnh nói.
Đến phiên Hải Phỉ Tư, nàng do dự một chút, sau đó gãi gãi đầu của mình, cười cười nói: "Tôi có một bạn trai."
"A?" Phan Đình sửng sốt một chút, sau đó mở to hai mắt nói: "Không thể nào, đầu năm nay, ai cũng yêu sớm sao?"
Hải Phỉ Tư cười cười, càng thêm ngượng ngùng nhìn các nàng, do dự một chút, sau đó thấp giọng nói: "Nhưng mà đó là bạn gái..."
"Ngọa cái rãnh!!" Trầm Tâm cùng các cô ngạc nhiên.
"Thật sao, không phải là nói đùa chứ??" Điềm Tâm hai tay chống khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, ánh mắt sùng bái, hèn gì cô cảm giác mọi hành động của Hải Phỉ Tư từng cái giơ tay nhất chân đều giống trai đẹp đến thế.
"Thật." Hải Phỉ Tư cười cười, hoàng hôn chiếu trên hai gò má cô trắng nõn, đem bóng nàng kéo dài ra.
"Cho chúng ta nhìn của cậu... ảnh chụp bạn gái được không??" Phan Đình từ khiếp sợ mới phục hồi tinh thần, tính tò mò hỏi cô.
"Ừm..." Hải Phỉ Tư do dự một chút, sau đó lấy điện thoại di động ra, tìm danh sách hình, cho các cô xem một chút.
Trong hình là hai cô gái cười rất vui vẻ.
Một người trong đó tóc ngắn rối tung chính là Hải Phỉ Tư, một người tóc dài phất phới, chải kiểu Lưu Hải, mắt to như viên chắc là bạn gái của cô.
"Bạn gái ngươi lớn lên rất đẹp." Phan Đình nhịn không được cảm khái.
"Ừ, cô ấy đạt danh hiệu hoa hậu giảng đường của trường ta năm trước." Hải Phỉ Tư cười cười, lấy điện thoại di động lại bỏ vào túi.
" Chậc, có bao nhiêu nam sinh hận cô!!" Điềm Tâm suy nghĩ nhìn nàng.
"Ha ha, bọn họ nếu biết, chắc chắng sẽ hận đến chết tôi." Hải Phỉ Tư nở nụ cười sảng khoái hai tiếng, sau đó nhìn ba người các cô nói: "Còn ảnh chụp bạn trai của các cô đâu, lấy ra cho tôi xme nữa."
"Được rồi." Phan Đình gật đầu, sáng khoái đem điện thoại di động mình đưa cho mọi người xem.
Tiếp theo là Trầm Tâm, sau đó là Điềm Tâm.
"Tôi nói, các cô có quá đáng hay không, đẹp trai như thế đều bị ba cô bắt cắp?"