“Bây giờ …… Em đột nhiên lại muốn rời giường……” Cô nhịn không được nuốt nước miếng nói: “Em thấy ở đây rất nguy hiểm…… Mà nếu không rời giường được thì rất có thể xương cốt của em sẽ không tốt.”
“Em……” Trần Diệc Nhiên hơi chớp mắt cứ vậy nhìn chằm chằm vào cô, rốt cuộc nhịn không được lại đè cô xuống giường rồi hôn thêm một cái mới chịu để cô rời khỏi giường.
Hai người rửa mặt chải đầu thay quần áo, rồi lại đi xuống dưới tầng ăn sáng, Trần Diệc Nhiên sau đó mới đưa Điềm Tâm đã cải trang thay đổi hoàn toàn đi tới trường đại học N.
Hôm nay có sinh viên năm nhất sẽ tới nhập học.
8 giờ sáng số sinh viên tới đã không còn nhiều, Trần Diệc Nhiên đưa cô đi thẳng tới phòng kinh tế quản lý của học viện đi thẳng tới chỗ báo danh, trên đường tình cờ gặp được mấy vị giáo sư, Trần Diệc Nhiên cũng đều dừng lại chào hỏi bọn họ một chút.
Những vị giáo sư đó vẫn luôn tò mò đánh giá cô gái đi bên cạnh Trần Diệc Nhiên, trong mắt không giấu được nghĩ tới chuyện tình cảm giữa hai người.
“Đây là em gái tôi.” Trần Diệc Nhiên bình tĩnh giải thích với họ.
Vì thế các vị giáo sư bừng tỉnh, vỗ vai Trần Diệc Nhiên nói: “Quả nhiên thông minh hiếu học là gien di truyền a, em gái cậu cũng rất ưu tú giống cậu a.”
Mỗi khi đến lúc này, Trần Diệc Nhiên sẽ đều giống nhau nói một câu: “Chỉ là cô ấy và tôi không có quan hệ huyết thống……”
Sau đó cô có thể nhìn thấy khôn mặt mấy vị giáo sư đó rất giống nhau.
Một số vị giáo sư lớn tuổi thì nói chuyện them một vài câu sau đó liền viện cớ có việc rồi vội vàng rời đi. Những giáo sư trẻ tuổi thì sẽ cố tình bỡn cợt mà hỏi tiếp: “Em kết nghĩa sao??”
Trần Diệc Nhiên cười cười, không nói gì.
Vì thế ngay trước ngày khai giảng cô đã được rất nhiều vị giáo sư có tiếng ở đây ghi nhớ.
Tới chỗ ghi danh trong phòng kinh tế quản lý của học viện, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy ở bàn đăng ký bên cạnh có một hình bóng quen thuộc.
Trần Diệc Nhiên cảm thấy cô hơi dừng lại liền nhìn theo hướng cô đang nhìn.
Sau đó một đôi tú khí lông mày hơi hơi nhăn lại.
Người kia……
Nếu anh nhớ không lầm…… Cậu ta là Tô Việt đi??
Phảng phất cảm thấy có hai ánh mắt đang nhìn mình, Tô Việt vừa dựa vào bàn đăng ký vừa xoay người lại. Nhìn thấy phía xa là cô và Trần Diệc Nhiên đang đứng ở đó, cậu hơi hơi sửng sốt một chút, sau đó hướng về phía bọn họ hai người ôn nhu cười cười, đứng dậy đi về phía cô vẫy tay nói: “Điềm Tâm, lại gặp cậu rồi.”
Trong lòng cô đang rất vui liền chạy đến trước mặt Tô Việt cười hỏi: “Tô Việt, thật sự là cậu sao, vừa rồi thấy bóng dáng giống cậu, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở trường đại học N.”
“Đúng vậy, về sau chúng ta lại cùng học, chiếu cố tớ nhiều hơn nha.” Tô Việt cười đưa tay về phía cô.
Cô ngẩn người ra một chút, sau đó lại cười tủm tỉm mà nắm tay cậu.
Trần Diệc Nhiên chậm rãi bước tới phía sau cô, đôi sâu thẳm nhàn nhạt lướt qua hai người đang bắt tay nhau, sau đó cũng đưa tay ra trước mặt Tô Việt, thấp giọng nói: “Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Tô Việt hơi kinh ngạc liền vội vàng bỏ tay cô ra rồi bắt tay Trần Diệc Nhiên.
“Cậu tới đăng ký nhập học??” Trần Diệc Nhiên nhìn quanh một chút rồi nhìn Tô Việt thuận miệng hỏi.