“Cái kia……” Cô do dự một lát, rồi nhìn sang cái chai vẫn đang đứng sừng sững trên bàn trà, cô chớp chớp mắt, tự hỏi mình một chút, rồi chần chờ quay sang hỏi anh: “Đêm qua anh đưa em một ly nước trái cây…… chứ không phải là rượu đúng không??”
“Phải……” Giọng Trần Diệc Nhiên vô cùng rầu rĩ, tựa như đang cố gắng nhịn cười.
“Trời, sao anh lại có thể như vậy chứ, đó rõ ràng là rượu vậy mà còn gạt em nói là nước trái cây, không lẽ anhh không biết tửu lượng của em rất kém sao??” Cô trừng mắt, tức giận nhìn anh.
“Anh chỉ đưa cho em uống có một ly, thật sự thì nó không khác nước trái cây lắm, độ cồn rất thấp a.” Trần Diệc Nhiên nhịn cười, nhìn cô nói: “Chỉ là sau đó em liền chủ động uống mấy chai rượu kia …… Số độ rượu không thấp mà em lại còn uống rất nhiều, không say mới là lạ.”
“Em chủ động uống??” Cô nhìn theo ánh mắt của Trần Diệc Nhiên nhìn tới bàn trà, do dự một chút, sau đó duỗi tay vỗ vai anh nói: “Gạt người! Sao em có thể chủ động uống rượu được chứ. Hơn nữa, anh biết những cái đó có độ rượu cao sao còn không ngăn em lại?”
“Em làm quá nhanh, anh không kịp cản.” Trần Diệc Nhiên nhìn cô với vẻ mặt vô tội, muốn cười mà không dám cười. Bộ dáng ấy đã thực sự chọc tức cô.
“Gạt người!!” Cô không hề nói câu nào mà trực tiếp cắn lên vai anh, mồm miệng mơ hồ không rõ nói: “Rõ ràng là anh cố ý!!”
Mắt Trần Diệc Nhiên bỗng nhiên lóe sáng, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy tay cô ra, giọng nói trầm thấp mà ảm đậm nói: “Anh không lừa em, đừng làm bậy nữa, đã tỉnh dậy rồi thì mau về phòng đi.”
“Em không có làm bậy, anh mới là người cố ý!!” Cô vừa nghe thấy anh bảo mình rời giường liền càng thêm buồn bực. Cô vốn có thói quen, sau khi tỉnh ngủ không nằm trên giường ăn vạ nửa tiếng liền không chịu rời giường.
Đôi mắt cô nhìn quanh, rồi nhẹ nhàng xoay người, đè lên người anh chơi xấu nói: “Không rời khỏi giường, không rời khỏi giường, không rời khỏi giường, anh có thể làm gì em được chứ? Hắc hắc hắc……”
Trần Diệc Nhiên giật mình.
Mái tóc đen của cô có chút hỗn loạn mà rơi xuống trước ngực, nhìn qua trông cô rất nghịch ngợm lại năng động. Đôi mắt ấy đang tràn đầy vẻ đắc ý, vẻ mặt như muốn gây khó dễ cho người khác.
Trần Diệc Nhiên nhịn không được liền cười một chút, giọng nói bỡn cợt mà theo trêu chọc nói: “Thật sự em không muốn rời giường??”
“Phải!!” Cô nghiêm túc gật đầu “Em sẽ ở đây với anh không rời khỏi giường!”
“Nga……” Trần Diệc Nhiên cố tình kéo dài giọng, cánh tay nhẹ nhàn ôm eo cô, trong chớp mắt, hai người họ đã thay đổi vị trí.
Anh đè cô dưới người mình, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn cô, môi mỏng khẽ mở ra, giọng nói mang theo tia dụ hoặc nói: “Nếu như em đã không muốn dậy vậy chúng ta sẽ cùng nhau ở trên giường này ……”
“Anh……” Cô nhịn không được mà nuốt nước miếng, nhìn đôi mắt nguy hiểm của Trần Diệc Nhiên, lắp bắp nói: “Anh…… Anh muốn làm gì??”
“Đêm qua em uống say, anh không thể nhân lúc như vậy mà chiếm tiện nghi của em được ……” Giọng Trần Diệc Nhiên vô cùng vui vẻ thoải mái nói: “Nhưng bây giờ em đã dậy, lại mãnh liệt yêu cầu không rời giường như vậy, em nói xem…… Anh nên làm gì để chúng ta không rời giường đây??”