Ai…… Thật sự rất đáng tiếc a……
Cô thở dài một hơi, tiếc nhưng đồng thời cũng thả lỏng người hơn.
Rất tốt, rõ ràng anh là người biết suy nghĩ a!!
Cô cứ vậy miên man suy nghĩ mà không biết Trần Diệc Nhiên đầu đang quấn khăn tắm đã đi ra.
Đôi mắt sâu thẳm của anh tràn đầy ý cười cùng bỡn cợt, anh cứ như vậy dựa vào vách tường ở lối vào cười như không cười nhìn cô không nói lời nào.
Cô bị anh nhìn đến có chút xấu hổ, tức giận đứng dậy, bỏ lại một câu “Em cũng đi tắm rửa một chút” rồi sau đó liền trực tiếp chui vào trong phòng tắm.
Trần Diệc Nhiên xoay người lại, nhìn người nào đó đang vội vàng biến mất ở cửa phòng tắm nhịn không được cười cười lắc đầu.
Chờ đến khi cô thật vất vả mới tắm xong rồi đi ra.
Trần Diệc Nhiên đã mặc một bộ quần áo chỉnh tề thoải mái, nhàn nhã dựa đầu vào giường xem TV. Thấy cô đi ra, Trần Diệc Nhiên hướng về phía nàng ngoắc ngón tay, nhẹ giọng nói: “Lại đây.”
Đầu cô đầy hắc tuyến, nhìn anh giống như đang gọi chó hơn là gọi cô, vậy nên cô cũng không tình nguyện mà tới.
“Cho em.” Trần Diệc Nhiên đưa cô một cái ly thủy tinh trong suốt, trong chén có một nửa là nước màu hồng hồng mà thêm ánh đèn phòng chiếu vào nó càng trở nên quỷ dị quang mang.
“Đây là cái gì??” Cô kỳ quái nhìn chính ly thủy tinh trong tay mình. Chất lỏng bên trong thoạt nhìn thì rất đẹp, màu đỏ rực, còn tỏa ra một mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng.
“Nước trái cây.” Trần Diệc Nhiên hướng về phía cô khẽ cười, sau đó cầm thêm một ly nước trái cây nữa đưa lên môi mình nhấp một ngụm nói: “Nếm thử xem, hương vị cũng không tệ lắm.”
“Nga……” Cô không nghi ngờ anh, cầm lấy cái ly, uống cạn một hơi.
Cuối cùng, cô chép chép miệng, trong miệng có một mùi hương hoa quả nhiệt đới thoang thoảng làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái và dường như không phát hiện ra trong đó có một chút cồn?
Cô đưa cái ly lại trước mặt Trần Diệc Nhiên, gật đầu nói: “Hương vị thật không tồi, cho em thêm một ly nữa.”
Trần Diệc Nhiên có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn cô một hơi uống hết ly rượu trái cây đó, môi hơi há ra, một lúc lâu sau mới nói ra lời.
Này…… Đây là rượu trái cây a……
Tuy rằng nó đã được chế biến, khi uống vào vị cũng khá giống với nước trái cây nhưng đây cũng là rượu, cũng có tác dụng a!!
Cô khẽ nhíu mày nhìn biểu tình của Trần Diệc Nhiên, nhịn không được bèn đẩy đẩy cánh tay anh nói: “Nhiên ca ca?? Sao anh lại thất thần vậy? Đổi vị trí với em rồi sao.”
“Em……” Trần Diệc Nhiên chần chờ nhìn cô, sau một lúc lâu, mới nhàn nhạt hỏi: “Em có cảm thấy đầu có điểm gì không ổn không??”
“Không??” Cô chớp chớp mắt nhìn anh với ánh mắt nghi hoặc nói: “Không sao a, anh hỏi cái này làm gì. Ai nha, không lẽ nào anh lại nhỏ mọn như vậy, không phải chỉ là uống một ly nước trái cây thôi sao, em mới vừa tắm xong, khá là khát a, uống nhiều hơn một ly thì sao chứ?”
Cô liếc nhìn Trần Diệc Nhiên một cái, rồi nhìn lên bàn trà có mấy cái chai.
“Gì?? Đây là cái gì?” Trong lòng cô vô cùng tò mò mà đi đến phía mấy cái chai trước mặt, ngồi xổm xuống cẩn thận nghiên cứu.
Trước mặt cô chai nào cũng đều trong suốt giống như thủy tinh phát sáng lộng lẫy quang mang. Trên mỗi chiếc bình đều có màu rất đẹp, còn cài nơ bướm rất đẹp.