Trần Diệc Nhiên đầy ý vị thâm trường nhìn cô. Một lúc lâu sau, rốt cuộc anh cũng nói: “Em…… Em sẽ không thích cái này đó chứ!?”
“Thích!! Em thực sự rất thích a!!” Cô lấy lại tinh thần ngay lập tức, vươn tay lấy cái IPAD trên tay Trần Diệc Nhiên, ấn nút thoát ra. Sau đó quay lại nhìn anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nói: “Vừa rồi em không có xem cái này!! Vừa rồi em chỉ xem văn nghệ thôi, vô cùng trong sáng chứ không phải khẩu vị nặng như thế này!!”
“Thật không??” Trần Diệc Nhiên nhăn mặt, trên mặt anh hoàn toàn là hiện lên mấy chữ “Anh không tin”.
“Em không có lừa anh!!” Cô như là trực trào sắp khóc, trong đầu thì đang không ngừng mắng chửi Thẩm Tâm, cô gái này xem thật nhiều thể loại phim quá đi. Cô ấy ddwwa cho cô cái IPAD nyaf không sợ cô sẽ xem được cái loại phim đó sao??
( Thẩm Tâm thè lưỡi: Tớ đương nhiên là không sợ rồi. Tớ chỉ muốn cho cậu xem để mở mang đầu óc thôi a!)
Trần Diệc Nhiên thâm thúy nhìn cô, gật đầu nói: “Được…… Anh biết, anh hiểu rồi……”
“Thật sao?” Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh với đôi mắt lưng tròng.
“Thật” Trần Diệc Nhiên nghiêm túc gật đầu, nói: “Con người khó tránh khỏi sẽ có những sở thích cá nhân, khó tránh khỏi sẽ có một vài suy nghĩ gì đó. Không sao, anh biết hết, anh sẽ không ghét em đâu.”
Cô ngây người ra.
Hai giây sau cô liền đánh mạnh một cái vào vai anh: “Xí! Anh hiểu cái gì chứ!!”
“Được rồi, được rồi, anh chỉ nói đùa với em thôi.” Vẻ mặt Trần Diệc Nhiên lúc này vô cùng nghiêm túc nhưng rốt cuộc nhịn không được anh liền bật cười. Anh vươn tay, ôm lấy cổ cô, cọ cọ mặt mình vào má cô, nói: “Có nhớ anh không?”
“……” Cô thật sự không biết nói gì nữa.
Anh à! Chuyện này có thể mang ra nói đùa được sao!?
Trái tim nhỏ bé của cô sợ tới mức dường như không thở được!
Đây là cái mà cô rất thích, là danh dự cửa cô a!!
A…… Từ từ đã……
Lục Dật Tiêu biết Thẩm Tâm thích cái đó sao??
Cô suy nghĩ linh tinh một chút rốt cục cũng không nhịn được mà nghĩ tới mối quan hệ đó.
“Em yêu, em không tập trung a.” Trần Diệc Nhiên hơi nhíu mày, vươn bàn tay thon dài của mình ra nắm lấy cái cằm tinh xảo của cô, ép hai mắt cô nhìn mình rồi nói: “Lúc ở cùng anh mà còn suy nghĩ linh tinh tới những chuyện khác nữa. Em đang muốn bị phạt sao?”
“Cái gì…… Phạt??” Cô chớp chớp mắt nhìn anh. Ở khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt soái ca đó của anh đã làm trái tim cô không tự chủ được mà nhảy dựng lên.
“Phạt em ngay bây giờ…… Hôn anh một cái nào……” Trần Diệc Nhiên vừa nói vừa đưa môi mình nhẹ nhàng tiến về phía môi cô và đặt lên cánh môi hồng nhuận, mềm mại của cô một nụ hôn.
Cô chỉ cảm thấy có một làn hơi thở quen thuộc tiến tới. Trên người anh có một loại cảm giác khiến cô an tâm làm cô không tự chủ được vươn tay gắt gao ôm lấy anh.
Thật giống như…… thật sự đã lâu không gặp nhau……
Trước kia khi yêu thầm một người chỉ cần có thể vô tình thấy anh thì chẳng cần nói câu nào với anh cũng cảm thấy thật sự vui vẻ.
Nhưng sau này khi ở bên nhau sợ rằng mỗi ngày gặp nhau đều cảm thấy không đủ, không thỏa mãn. Chẳng qua xa nhau một khoảng thời gian ngắn liền cảm thấy sự nhớ nhung như vậy là cần thiết nhưng chờ đợi như vậythật sự là một loại dày vò.