Trần Diệc Nhiên bỗng dưng thất thần, lập tức nhận ra mình đã bị Điềm Tâm lừa.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Điềm Tâm thấp giọng nói:
-Em đó, chỉ khôn vặt mấy trò đùa nghịch như vậy thôi.
-Ha ha, khôn vặt cũng được mà khôn ngoan cũng được, miễn là có thể đánh bại Trần Diệc Nhiên thì em đều dùng tất!! - Điềm Tâm cười híp mắt đắc ý nói, sau đó cúi đầu xem điện thoại của hắn, muốn tìm cho ra cái đoạn ghi âm hồi nãy.
-Đáng tiếc... - Trần Diệc Nhiên đột nhiên trầm thấp hướng phía Điềm Tâm nói, sau đó toàn bộ người hắn áp sát người Điềm Tâm, một tay túm lấy cả hai tay của cô nâng lên quá đầu, tay kia không tốn chút sức lực mà lấy lại điện thoại, cười nói:
-Đáng tiếc, nhưng hiện tại, em không thể thắng được anh đâu.
-Anh... - Điềm Tâm bị Trần Diệc Nhiên chiếm ưu thế áp đảo trên salon, toàn bộ người cô bị giam cầm, cô cố gắng vùng vẫy sau đó phẫn nộ nói:
-Vô liêm sỉ! Hèn hạ! Hạ lưu!! Anh không thể chơi xấu như vậy được, có giỏi thì anh nghĩ cách cướp điện thoại trong tay em đi!!
-Làm như vậy lãng phí chất xám lắm... - Trần Diệc Nhiên nhìn Điềm Tâm cười xảo trá, sau đó thản nhiên nói:
-Chất xám của anh cần phải giữ để làm tốt công việc, kiếm tiền nuôi vợ.
-Anh... - Điềm Tâm chỉ có thể trừng mắt mà căm tức nhìn hắn:
-Ai cần anh nuôi.
-A...anh nói nuôi vợ chứ đâu nói nuôi em. - Trần Diệc Nhiên cũng trừng mắt nhìn cô, tiếp tục gian xảo nói.
Điềm Tâm càng thêm nổi giận:
-Hèn hạ!! Vô liêm sỉ!!
-Ừm... - Trần Diệc Nhiên sung sướng bật cười, gương mặt tuấn tú kề sát vào mặt Điềm Tâm, sau đó thì thầm bên tai cô:
-Xem ra em còn chưa hiểu được ý nghĩa của mấy từ hèn hạ, vô liêm sỉ...Nếu không có vấn đề gì, thì anh có thể dạy cho em...
Điềm Tâm cảm thấy tai mình thật ngứa làm sao, hơi thở hắn chậm rãi phả vào gương mặt cô, kèm theo giọng nói dụ dỗ mê hoặc, tựa như con rắn nho nhỏ cực kì bí ẩn chui tọt vào tai, sau đó nhẹ nhàng mà gặm lấy màng nhĩ của cô.
-Anh...anh muốn gì... - Điềm Tâm không nhịn được liền nuốt nước miếng một cái, có chút hồi hộp nhìn hắn.
Loại người như hắn, trong phút chốc có thể nghĩ ra cả trăm phương ngàn kế, đào ra đủ loại hầm chông, sau đó chỉ cần đứng bên cạnh mà nhìn cô sập bẫy.
-A...Ý nghĩa mấy chữ đó... - Trần Diệc Nhiên cười cười, chậm rãi nhìn Điềm Tâm nói:
-Dạy em mở mang kiến thức một chút, thế nào gọi là hèn hạ, là vô liêm sỉ...
Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng ngậm lấy vành nhỏ nhắn xinh xắn của cô, đầu lưỡi trắng buốt của hắn lướt trên vành tai, chậm rãi từ từ đảo quanh, hàm răng khéo léo cắn nhẹ lấy, làm cho cô không chịu được mà run rẩy lên từng hồi.
-Ừm...đừng hôn tai em nữa... - Điềm Tâm rụt người, đối với cô vành tai luôn là chỗ nhạy cảm. Từ lúc Trần Diệc Nhiên phát hiện được yếu điểm này của cô, hắn luôn cố ý như vô ý mà thổi hơi các kiểu vào tai cô đùa giỡn.
Trong giờ phút này, hắn càng cố tình mà gặm lấy vành tai của cô, khiến cho thân thể cô như rã rời, như sắp mất đi tri giác.
-Không hôn vào tai thì vào mặt nhé? - Trần Diệc Nhiên thở mạnh bên tai cô, đôi môi hắn rốt cuộc cũng buông tha cho vành tai nhưng rồi lại chuyển sang gương mặt trắng nõn của cô.