-Ừ...Nói cũng phải, trong trường có lẽ sẽ an toàn hơn, tên tiểu tử Lục Dật Tiêu kia cứ nhìn chằm chằm vào Thẩm Tâm nhà ta vậy... - Thẩm Mặc Trần vừa nói vừa cười.
-Thôi đi, Tiêu Tiêu không phải là đối thủ với điểm tâm nhỏ nhà mình đâu, nó ở bên điểm tâm nhỏ bao năm nay, chịu bao nhiêu thiệt thòi ông còn không biết sao? - Đào Tử nhếch miệng, nói đến an toàn thì nên lo lắng cho Lục Dật Tiêu còn đáng tin hơn...
-Ừ...May là con gái anh nó thừa hưởng sự thông minh từ anh... - Thẩm Mặc Trần nhẹ nhàng gật dầu, mặt tỏ vẻ hài lòng.
-Anh nói cái gì? - Đào Tử mở to hai mắt mà nhìn Thẩm Mặc Trần, căm giận nói:
-Anh vừa chê em đó hả?
-Sao lại thế... - Thẩm Mặc Trần duỗi cánh tay thon dài ôm lấy eo Đào Tử, hơi cúi đầu ghé sát mặt bà hôn một cái rồi nói:
-Anh yêu em còn không kịp ấy chứ? Tại sao lại chê được?
-Hừ, chỉ được cái dẻo miệng... - Đào Tử vừa tránh nụ hôn của chồng vừa bất bình nói.
-Thôi thôi anh không nói nữa...Hôn cái nào...Ánh mắt Thẩm Mặc Trần sáng lên, bờ môi mỏng hôn lên đôi môi đỏ thắm mịn màng của Đào Tử.
-Khục khục...Bố, mẹ, ý tứ chút...Con vẫn đang ở phòng khách đấy...Thẩm Thị đang say sưa ngồi vọc máy tính trên ghế salon, chịu không được nên tốt bụng lên tiếng nhắc nhở.
Thẩm Mặc Trần ngừng một lát, khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ sắc bén. Sau đó liền ôm eo Đào Tử bay thẳng vào phòng đọc sách.
Đào Tử có chút ngượng ngùng mà giả bộ vùng vẫy, nhưng vẫn là không chống cự được nên ngoan ngoãn bị chồng lôi vào trong phòng.
Thẩm Thị ngán ngẩm nhìn cánh cửa đóng lại không chút lưu luyến, sau đó quay lại nhìn màn hình máy tính, thở một hơi thật dài, tự hỏi bản thân rằng có nên tìm ngay một cô bạn gái hay không?
Nhớ lại lúc trước, lúc vừa lên cấp ba thì bố mẹ cậu đã thành vợ chồng.
Nhìn về hiện tại, Thẩm Tâm với Lục Dật Tiêu cũng là thanh mai trúc mã được nhiều năm rồi, chị Điềm Tâm thì cũng đã tóm được Trần Diệc Nhiên. Tất cả mọi người đều đã có đôi có cặp, chỉ còn cậu là đang lẻ bóng...
Không, không thể nói như vậy, phải nói, trong tất cả mọi người, chỉ có cậu là người bình thường...
Bọn họ, tất cả chỉ là một đám yêu sớm!!
Thẩm Thị nghĩ ngợi một lát rồi tiếp lục chơi trò chơi trên máy tính.
Điềm Tâm một mạch chạy lên lầu, đến trước cửa phòng Thẩm Tâm cũng không thèm gõ mà trực tiếp xông vào.
-Điểm tâm nhỏ! Mình...
Điềm Tâm chưa nói hết câu thì đột nhiên dừng lại, nhìn cảnh tượng trong phòng lúc này. Cô như có phản xạ có điều kiện mà lập tức trở lui ra ngoài, tiện tay giúp hai người đó đóng kín cửa phòng lại.
Thẩm Tâm đang bị Lục Dật Tiêu áp sát vào tường mà hôn, nghe giọng Điềm Tâm, vừa quay đầu ra cửa thì Điềm Tâm đã biến đâu mất tiêu rồi. Cô quay sang trừng mắt nhìn Lục Dật Tiêu, giọng buồn bực nói:
-Đều tại anh! Hôn hít cái gì, bị Điềm Tâm thấy cả rồi...