Lục Dật Tiêu giờ này khắc này thật sự muốn chết đi cho xong, hắn trơ mắt nhìn Thẩm Tâm xoay đầu lại nhìn hắn cười vô hại:
-Nếu như tiểu Điềm Tâm nhà em đã có người chăm sóc rồi thì em và anh cũng không cần bận tâm nữa, bây giờ, có lẽ anh nên giải thích cho em, cái buổi chụp hình này, việc đến khách sạn này, lại còn cái kiểu cố ý nói chuyện kiểu mập mờ kia nữa, tất cả là do anh sắp đặt phải không?
-Ha ha ha...làm sao có thể chứ? Em nghĩ nhiều quá rồi đấy... - Lục Dật Tiêu giơ hai tay, vẻ mặt lúng túng nhìn Thẩm Tâm nói:
-Thật sự chỉ là trùng hợp, anh thật sự không biết em ở ngoài cửa.
-Thật sao? - Thẩm Tâm càng cười dịu dàng, cô đi đến bên Lục Dật Tiêu, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi:
-Vậy tại sao bốn người kia phải trốn trong nhà vệ sinh, tại sao cô gái kia một giây đầu còn hết sức ngượng ngùng giây sau đã có thể cười thoải mái như thế? Tại sao anh vừa mới vào không bao lâu thì việc chụp ảnh đã dừng lại?
Lục Dật Tiêu cảm thấy một giọt mồ hôi lạnh toát chậm rãi chạy dọc xuống trên trán mình.
-Vì...là trùng hợp thôi... - Bờ môi hắn khẽ giật giật, lắp bắp nói:
-Vừa rồi bốn người đó...ừm...tiêu chảy nên tranh nhau toilet...còn cô gái kia, khục khục, cô ấy là đối tác quảng cáo của công ti đấy, lần này là...lần đầu tiên cô ấy chụp hình cho anh nên có chút thẹn thùng...về sau thì không còn thẹn nữa...thật đấy.
-A... - Thẩm Tâm nhẹ gật đầu, đôi mắt nhìn thẳng vào Lục Dật Tiêu, nghiêm túc nói:
-Vì vậy lần này anh đến đây, là để chụp ảnh quảng cáo sao?
-Đúng! Không sai! - Lục Dật Tiêu điên cuồng gật đầu.
-Để quảng bá sản phẩm mới hả?
-Đúng!
-Quảng cáo này chắc rất quan trọng nhỉ?
-Đúng vậy!!
-Không thể tưởng tượng được công ti khoa học công nghệ Snos, lúc chụp hình quảng cáo cho một sản phẩm quan trọng mà lại tùy tiện tìm một cô gái chưa bao giờ chụp hình cho mình sao, chậc chậc, thật là làm cho người thất vọng đấy. - Thẩm Tâm hai tay khoanh trước ngực, đứng yên tại chỗ quan sát Lục Dật Tiêu, điệu cười trên mặt ngày càng hả hê.
Lục Dật Tiêu lập tức đứng hình, không ngờ hắn lại có ngày rơi vào bẫy của Thẩm Tâm.
-Việc đó...Không phải như vậy, nghe anh giải thích...Kì thật cô gái đó... - Hắn đột nhiên rất muốn nhanh nhóng vượt qua cái buổi tối bi thảm này.
-Điềm Tâm!! - Giọng Trần Diệc Nhiên trầm ấm đột nhiên vang lên sau lưng ba người họ.
Điềm Tâm nhìn "oan gia" đứng trước mặt mà lòng vui sướng, giây phút cô nghe được giọng của Trần Diệc Nhiên liền quay đầu lại, nhìn hắn dọc theo hành lang mà tiến về phía cô.
Hắn mặc áo sơ mi trắng, dưới ánh đèn êm dịu ở hành lang, xung quanh hắn như tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt. Dáng người mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ rắn rõi kia đang vội vàng đi về phía cô.
Đôi mắt sâu thẳm của Trần Diệc Nhiên nhìn Điềm Tâm, trong tích tắc đã bớt đi vẻ lo âu.
Hắn đợi dưới lầu đã lâu, không biết tình hình trên này thế nào. Lúc đang lo lắng thì lại thấy cuộc gọi của Điềm tâm nói cô đang chóng mặt, đầu thì nóng hừng hực, vì vậy, hắn liền lập tức xuống xe, xông vào khách sạn rồi vội vã chạy đến đây.
Lúc hắn nhìn thấy Điềm Tâm đứng đó, sắc mặt vẫn còn tốt thì mới thở phào nhẹ nhõm.