-Như vậy sau này muốn đi đâu thì có thể tự lái đi, cũng tương đối dễ dàng.
Trần Diệc Nhiên nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn rồi vẫy tay gọi một người phục vụ đến, trầm giọng nói:
-Phiền anh tính tiền, nhân tiện gói lại đồ ăn cho tôi.
-Hả? - Điềm Tâm kéo áo Trần Diệc Nhiên nói:
-Em còn chưa ăn được mấy, sao anh lại tính tiền rồi.
Trần Diệc Nhiên đứng dậy, vừa đến quầy tính tiền vừa thuận miệng nói:
-Em có thể cầm lên xe ăn mà.
Không phải chứ!??
Điềm Tâm trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nhân viên phục vụ gói lại tất cả đồ ăn vừa bưng lên vào trong hộp, trong lòng thầm khóc đau khổ.
Ăn trên xe? Cảm giác chua xót quá...
Trần Diệc Nhiên thanh toán xong, đứng ở cửa ra vào nhìn Điềm Tâm vẫy vẫy tay, ý bảo cô đến.
Điềm Tâm mang theo một đống đồ gói hộp, vừa lúc đi về phía Trần Diệc Nhiên thì gặp ngay Hàn Tấn. Anh ta nhìn bộ dạng Điềm Tâm đang xách theo một đống hộp lỉnh kỉnh liền hỏi:
-Em gái, đang định mua về nhà ăn hả?
Điềm Tâm nhìn hắn cười chua xót, yếu ớt nói:
-Ăn trên xe.
-Hả? - Hàn Tấn giật mình:
-Sao? Muốn đi xa hả? Đi tàu hay xe buýt?
-Trên xe anh ấy. - Điềm Tâm nhìn về phía Trần Diệc Nhiên.
-Ăn trên xe Trần Diệc Nhiên sao? - Anh ta nhanh chóng lặp lại, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua cô gái xinh đẹp đứng cạnh mình, thò tay gãi gãi đầu, trăm bề không thể hiểu được.
Điềm Tâm sau khi mang một đống đồ ăn trèo lên xe Trần Diệc Nhiên, nhìn hắn thuần thục giẫm chân ga chuyển hướng mà lái ra khỏi bãi đỗ xe.
Chỉ là sau khi lên xe được một lát, Điềm Tâm nhìn quang cảnh phía bên ngoài cửa sổ, nhịn không được liền hỏi:
-Ồ, đây không phải đường về nhà em, chúng ta đang đi đâu vậy?
-Về công ti. - Trần Diệc Nhiên thản nhiên đáp.
-Em cũng đi cùng sao? - Điềm Tâm có chút kinh ngạc mà nhìn hắn.
-Ừ, đến tìm tài liệu một chút rồi có thể nhanh chóng quay về. - Trần Diệc Nhiên vừa lái xe vừa trả lời Điềm Tâm.
-A...
Điềm Tâm gật gật đầu, xoay người lại lấy một hộp đồ ăn ra, vừa ăn vừa ngồi nghe chương trình phát thanh trong xe.
Sau khi Trần Diệc Nhiên dừng xe ở bãi đỗ của công ti, đang định giúp Điềm Tâm xách túi đồ ăn ra thì cô nhìn hắn cười cười với vẻ mặt hối lỗi nói:
-Ha ha...Em ăn hết sạch rồi...
Trần Diệc Nhiên ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc:
-Ăn hết sạch rồi? Mấy cái hộp đó, toàn bộ?
-Ừ, đúng vậy á... - Điềm Tâm gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nhìn hắn:
-Tại vì đi đường hai mươi phút cũng vừa vặn thời gian cho một bữa ăn mà...
Bờ môi mỏng của hắn hơi giật giật, chần chừ một lát rồi thản nhiên nói:
-Không phải là vấn đề về thời gian...Là vì...Nhiều đồ như vậy mà em có thể ăn hết toàn bộ sao?
-Sao vậy? Chê em ăn nhiều hả? - Điềm Tâm nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Trần Diệc Nhiên, bất giác mặt cô đỏ ửng lên.
-Không phải. - Trần Diệc Nhiên không nhịn được cười nói:
-Không ngờ là em có thể ăn nhiều như vậy...