Điềm Tâm nhìn chằm chằm vào tấm hình đó một hồi lâu, không biết là chụp khi nào.
Nhìn bối cảnh thì hình như là trong xe, áo quần dày nên chắc là đang mùa đông. Nhưng vì ngọn đèn quá mờ, cụ thể hai người đang mặc đồ gì thì thấy không rõ lắm.
Điềm Tâm đang nhìn tấm hình đó, đột nhiên cảm thấy tim mình đập loạn xạ lên.
-Cái này...chụp lúc nào? - Điềm Tâm ngẩng đầu, nhìn Trần Diệc Nhiên vẻ mặt phức tạp mà nhỏ giọng hỏi.
Trần Diệc Nhiên dường như không ngờ là Điềm Tâm lại lật đến tấm hình này, và dường như hắn cũng đã quên mất tấm hình này vẫn còn trong điện thoại, vì vậy đôi mắt như hai viên ngọc kia nhìn cô đầy vẻ lúng túng.
-Không biết nữa...anh quên rồi... - Hắn ngó lơ nói với Điềm Tâm:
-Điện thoại anh cũng thay hai ba cái rồi nên tấm hình này chắc hệ thống tự động lưu vào.
-Sao em lại không có ấn tượng gì hết vậy? - Điềm Tâm nhìn tấm hình trong điện thoại, lật tiếp thì cũng thấy một tấm hình cô dang bị nhéo má, bối cảnh hình như cũng ở trong xe nốt.
Lật tiếp thì không còn bức hình nào nữa.
Cô cẩn thận nhìn rõ áo quần cô đang mặc, rồi lại xem thông tin bức ảnh, quả nhiên đã chụp từ hai năm rưỡi trước.
Điềm Tâm nghiêng đầu cau mày, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ thủy tinh, trong thoáng chốc cô tin thế thật, thời gian hẳn là lúc cô đang nghỉ đông.
-Xem hết rồi, đừng xem nữa. - Trần Diệc Nhiên thừa dịp Điềm Tâm đang chăm chú suy nghĩ, thuận tay giật lấy điện thoại từ tay cô.
-Không được, mau nói cho em biết, cái ảnh này chụp từ bao giờ? - Điềm Tâm giống như đã phát hiện được một manh mối quan trọng, tha thiết mà túm lấy cánh tay Trần Diệc Nhiên, vẻ mặt thành thật nhìn hắn nghi ngờ nói:
-Anh hôn em lúc nào vậy? Em vẫn nghĩ nụ hôn đầu của em là khi em nằm viện cơ đấy, nhưng xem ra hình như không phải như thế...
Trần Diệc Nhiên sắc mặt không được tự nhiên, nhìn bộ dạng Điềm Tâm không dễ gì mà bỏ qua chuyện này, liền hướng phía cô mà nói:
-Cái hôm anh đến thành phố N đón em...
-Kì nghỉ đông...Đến thành phố N đón em... - Điềm Tâm cau mày cẩn thận suy nghĩ một lát, rốt cuộc cũng ngộ ra:
- A! Cái lần thiếu chút nữa là em bị bọn buôn người bắt cóc! Anh đến thành phố N đón em về!!
-Ừ...Trần Diệc Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô.
-Sớm vậy ư? - Điềm Tâm kinh ngạc:
-Làm sao anh...Em cứ nghĩ anh... - Điềm Tâm lắp bắp, bởi vì đang xúc động nên không biết nói gì cho phải.
-Em cứ nghĩ là anh rất ghét em,cứ nghĩ là anh không thích em, nghĩ là em nỗ lực lâu như vậy mới có thể khiến cho anh thích em một chút...
Điềm Tâm nói không đầu không đuôi hướng phía Trần Diệc Nhiên mà nói:
-Thế nhưng lúc ấy...anh cũng đã thích em rồi sao...
Trần Diệc Nhiên hơi hơi cúi đầu, nhìn Điềm Tâm vì đang ngạc nhiên mà đôi môi nhỏ nhắn hồng hào hơi hé ra, đôi mắt trong veo mở to không dám tin, không biết vì cái gì, trong khoảnh khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy như nỗi lòng giấu kín bấy lâu nay đã bị vạch trần.
Hắn không thể che giấu được sự lúng túng lúc này. Trần Diệc Nhiên nổi tiếng từ trước đến nay rằng cho dù núi thái sơn sụp đổ vẫn không thay đổi sắc mặt, nhưng nay rốt cuộc cũng lộ ra kẽ hở.
-Thật không, thật không? - Điềm Tâm ánh mắt vui sướng chờ mong nhìn hắn.