Sau khi Điềm Tâm tìm được giấy báo thi thì nhanh như chớp quay trở lại giường cầm điện thoại lên kẹp bên tai nhìn vào tờ giấy đọc chính xác từng số một cho Thẩm Tâm.
- Cậu đợi chút. Tớ nhờ người xem. Cúp điện thoại trước, đợi tớ tra được sẽ gọi cho cậu.
Bên kia sau khi Thẩm Tâm ghi lại số báo danh của Điềm Tâm thì cúp điện thoại.
Điềm Tâm nằm trên giường, rất lo lắng. Tuy nói lúc thi cô thấy mình làm bài không tệ, thế nhưng thi đậu vào đại học N đâu phải chuyện dễ dàng, nếu như thiếu một hai điểm...
Ừm... Nếu như thiếu một hai điểm vậy thì có phải cô có thể danh chính ngôn thuận mà học đại học Z không?
Điềm Tâm suy nghĩ như vậy lập tức lông mày nhếch lên, chợt không còn thấy lo lắng nữa.
Năm phút sau, Thẩm Tâm lại gọi điện thoại đến, trong giọng nói tràn đầy hưng phấn:
- Cục cưng bé nhỏ, cậu thi khá tốt nha, tổng điểm kém tớ 31 điểm thôi.
- Con mẹ nó, chị đại à, cậu có nhầm không? So với cậu 31 điểm? Bài này có thể gọi là bài thi không?
Điềm Tâm đầu đầy vạch đen
- Bình thường thi thử tớ cũng kém cậu nhiều nhất là mười điểm thôi, lần này nhiều như vậy nhất định tứ không đậu đại học N rồi.
- Ha ha, cậu ngốc, bình thường thi thử là tớ không nghiêm túc, sau bài thi đến mệt mỏi tớ chỉ muốn ngủ. Dù sao thi đại học mới là quan trọng.
Thẩm Tâm cười đến càn rỡ, lại nói với Điềm Tâm.
- Cậu phải biết rằng chị đây chỉ kém điểm tối đa hai điểm thôi.
- Tớ khinh. Cậu có phải con người không?
Điềm Tâm cả kinh hét lên trực tiếp ngã trên giường:
- Chỉ thiếu hai điểm là được tối đa? Cậu cũng quá biến thái rồi, đề bài ngữ văn lần này vậy mà chỉ bị trừ hai điểm sao?
- Ha ha, đúng thế bài văn bị trừ mất hai điểm, cũng không có cách nào, giáo viên không muốn cho điểm tối đa.
Thẩm Tam tiếp tục cười nói, tâm tình rất tốt hỏi Điềm Tâm:
- Nên nghiên cứu một chút hai ta nên đăng ký ngành nào ở đại học N, cố găng cùng lớp nào.
- Cậu cứ tìm đi, tớ không hiểu ngành ngày lắm...
Đầu Điềm Tâm lập tức đầy vạch đen.
- A, cũng đúng, vậy tớ nghiên cứu. Cậu cứ điền nguyện vọng giống tớ là được rồi.
Thẩm Tâm gật đầu sau đó trò chuyện với Điềm Tâm thêm một chút mới cúp điện thoại.
Điềm Tâm hưng phấn lăn qua lăn lại trên giường sau đó trở mình muốn gọi cho Trần Diecj Nhiên.
Chỉ là gọi khá nhiều cuộc bên kia đều là máy bận. Điềm Tâm có chút hậm hực vứt di động đi, hừm gia hỏa này không biết đang làm gì mà bận rộn vậy.
Sau khi hưng phấn xong thì Điềm Tâm cảm thấy có chút mệt mỏi, cô ngáp dài một ái sau đó trở về giường cuộn mình trong tấm chăn, bật điều hòa, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Lúc cô tỉnh lại thì trời đã tối rồi.
Trong phòng lúc này là một mảnh đen kịt, bức màn cũng đã kéo lên, ánh đèn ngoài phố thỉnh thoảng mới chiếu vào.
Điềm Tâm quơ tay tìm điện thoại, đã tám giờ tối, cô ngủ một giấc này thật lâu, đầu có chút hỗn loạn bụng cũng rất đói, thế nhưng vẫn chưa thấy điện thoại trả lời của Trần Diệc Nhiên.
Cô có chút mất hứng nhếch miệng, trờ mình rời giường, định đi vào tủ lạnh trong phòng bếp tìm một chút đồ ăn.