- Khụ... Anh... - Trần Diệc Nhiên có chút lúng túng ho một tiếng, sau khi chần chừ một chút lại nhìn Trần San San nói - Anh nghe thầy Từ của em ấy nói.
- Anh còn biết cả chủ nhiệm lớp cậu ấy?
Trần San San mở lớn hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh.
- Chủ nhiệm của em ấy vừa hay là chủ nhiệm của anh năm đó, vậy nên có quen.
Trần Diệc Nhiên tỏ vẻ bình tĩnh trả lời.
- Chuyện này làm sao anh biết chủ nhiệm lớp cậu ấy là chủ nhiệm năm đó của anh?
Trần San San chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy vấn.
- Không có gì, một lần vừa vặn gặp ở cổng trường. - Trần Diệc Nhiên cảm thấy không thể tiếp tục đề tài này nữa thế nên tranh thủ chuyển sang chủ đề khác. - Các em muốn ăn gì?
- Ơ. - Lúc này Điềm Tâm mới khôi phục lại tinh thần, theo chân bọn họ nói chuyện mà quên mất đã đi qua chung cư của cô rồi - Dừng xe nhanh lên, đã đi hỏng chung cư của em rồ.
- Đã qua rồi vậy thì cùng ăn cơm với bọn anh đi, anh xong anh đưa em về.
Trần Diệc Nhiên tiếp tục tỏ ra bình tĩnh lái xe.
- Ai muốn cùng anh ăn cơm, chúng ta rất quen thuộc sao?
Điềm Tâm có chút quen thuộc nhìn Trần Diệc Nhiên, gia hỏa này muốn xuất hiện trong cuộc sống của cô thì đột nhiên xuất hiện muốn biến mất lại bỗng nhiên biến mất, đây được tính là gì chứ?
- Quả thật rất quen thuộc.
Trần Diệc nhiên bình tĩnh gật đầu, cũng không quay đầu mà tiếp tục lại xe:
- So với San San lớn lên từ nhỏ với anh, hai người chúng ta quả thật không quen thuộc đến vậy, thế nhưng đừng khép kín quá, trước lạ sau quen. Lần trước chúng ta ăn cơm với nhau, ăn thêm một lần nữa chúng ta liền quen thuộc.
- Đúng vậy, Điềm Tâm, anh trai tớ rất tốt với người khác - Trần San San cũng ở một bên phụ họa - Cậu đừng nhìn anh trai tớ lớn hơn mình bảy tuổi. Anh trai tờ kỳ thật tính khí rất tốt, những chuyện phiếm tớ nói đều là sự thật đấy. Điềm Tâm, cậu muốn quen thuộc với anh trai tớ thì cũng không cần ngượng ngùng như thế.
- Tớ xấu hổ sao?
Điềm Tâm có chút nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng Trần Diệc Nhiên, hai người bọn họ còn không quen thuộc? Hai người bọn họ không quen thuộc mà đã hôn môi sao?
Giả tạo. Em muốn xem anh muốn giả vờ đến khi nào.
Điềm Tâm quay đầu nói với Trần San San:
- San San, tớ nghĩ nhà hàng pháp ở đó vừa ăn cơm vừa có thể uống rượu vang đỏ đủ chủng laoij. bên cạnh còn có một người diễn tấu đàn vi-ô-lông. Hiện tại tớ đặc biệt nhớ món ăn ở đó.
- Cái loại này hả - Trần San San chép lưỡi, suy nghĩ một chút lại nói - Kỳ thật tớ cũng muốn ăn thế nhưng hai chúng ta ăn mặc thế này vào đó e là không hợp.
Điềm Tâm cúi đầu nhìn bản thân, ừ mang T-shirt trắng và quần short jean. Lại nhìn sang Trần San San, cô ấy cũng mang một cái áo không có tay áo và quần đùi, trên chân còn đeo đôi giầy vương đầy cát.
Trang phục của bọn họ như vậy... Có thể được cho vào hay không? Đầu Điềm Tâm lập tức đầy hắc tuyến.
- Không sao, muốn đi thì cứ đi.
Trần Diệc Nhiên tiếp tục bình tĩnh lái xe, sau đó chuyển tay lái đi đến một nhà hàng nổi danh ở thành phố Z.
SỰ chuyển biến tốc độ này xảy ra cực nhanh hoàn toàn không để Điềm Tâm và San San kịp chuẩn bị tâm lý. Hai người bọn họ theo quán tính nhào lên cửa ô tô. Trần San San ngã vào cửa xe còn Điềm Tâm ngã lên người cô ấy, hai người đều ôm đầu kêu "ÔI, ôi" cả buổi.