- Hai ba bốn năm sáu người còn không coi là nhiều ư?
Trần Diệc Nhiên có chút buồn cười hỏi cô, đôi mắt sâu không thấy đáy phát ra một tia nguy hiểm.
- Không thể tin được giá thị trường Điềm Tâm của anh tốt như vậy, xem ra anh phải cẩn thận quan tâm em rồi, bằng không thì bị một tên nào đó cướp đi mất.
- Đó là đương nhiên!
Điềm Tâm hết sức hài lòng gật đầu, nói:
- Bây giờ anh biết rõ em có nhiều cái tốt rồi chứ? Nhiều năm như vậy em vẫn mãi thích anh, những nam sinh thích em, em đều không liếc mắt tới!
Trên mặt Điềm Tâm nhất thời có chút đắc ý:
- Vì vậy, nếu anh đối với em không tốt, hừ! Anh nên biết, kẻ địch của anh còn rất nhiều đấy!
- Vậy thì...?
Trần Diệc Nhiên nheo mắt, ở trước mặt thâm trầm nhìn Điềm Tâm, âm thanh giống như từ Xích Phong, cực kỳ phẫn nộ:
- Em muốn nói, em có thể chạy mất sao?
- Không đến mức đó...
Điềm Tâm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó tiếp tục nói:
- Nhưng mà cũng không phải không có khả năng.
- Không phải không có khả năng?
Trần Diệc Nhiên đưa bàn tay thon dài ra bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của Điềm Tâm, sau đó đem cô kéo vào trong lồng ngực của mình, cúi đầu trực tiếp hôn lên môi cô, khẽ nói:
- Anh tin em.
Điềm Tâm chỉ cảm thấy hàm răng của mình bị đầu lưỡi của anh thuần thục cạy mở, đầu lưỡi mềm mại kia chạm vào đầu lưỡi cô, vừa ôn nhu vừa triền miên.
Từ trên đầu lưỡi truyền đến cảm giác giống như điện giật, trong nháy mắt liền lan khắp toàn thân.
Hơi thở của cô bị mùi hương dễ chịu trên người anh chiếm giữ, cảm giác nhấp nhô như hương thơm của nhiều đóa Thanh Liên nở rộ ở hồ nước trong veo ngày hè, khiến người ta an lòng, cũng làm cho người ta vô thức ỷ lại.
Điềm Tâm cảm giác như không khí trong xe càng ngày càng nóng, tay chân càng ngày càng mềm, toàn bộ cơ thể đều giống như bị khống chế, trên ghế ngồi không ngừng bị tê liệt.
Trần Diệc Nhiên đưa một tay ra ôm lấy eo của Điềm Tâm, đem cô gắt gao giữ chặt, tay kia nắm lấy cái cằm mảnh khảnh, càng cúi đầu hôn sâu.
Mãi cho đến khi Điềm Tâm cảm giác mình sắp không thở nổi, Trần Diệc Nhiên mới buông lỏng ra nhưng vẫn gắt gao ôm chặt lấy cô, bình tĩnh khôi phục hơi thở của mình.
Điềm Tâm cảm thấy đầu óc của mình trống rỗng, trước mắt không biết là bao nhiêu pháo hoa đang nở rộ, không biết có phải là vì đầu óc choáng váng hay không mà nhìn thấy những ánh sáng lớn chói lóa như sao.
Bầu không khí trong xe thoáng chốc trở nên ám muội.
Thật lâu sau, Điềm Tâm mới lấy lại tinh thần, chọc lấy cánh tay Trần Diệc Nhiên lẩm bẩm:
- Anh Nhiên...cuối cùng món quà cho em là cái gì vậy?
- Ừ.
Trần Diệc Nhiên hôn lên gương mặt trắng nõn của cô, sau đó ngồi thẳng lên, từ ghế sau ô tô lấy ra một cái túi lớn, đưa cho Điềm Tâm nói:
- Cầm lấy, tặng cho em.
Không thể chờ đợi được, cô mở túi ra nhìn xem món quà bên trong, bỗng chốc mặt đen lại.
Bên trong lại là toàn bộ bài kiểm tra " ba năm kỳ thi Đại Học "
Điềm Tâm chợt im lặng ngẩng đầu nhìn dáng vẻ tươi cười của Trần Diệc Nhiên, hơi hé miệng, giọng nói yếu ớt hướng về phía anh:
- Cảm ơn...