-Anh nói dễ lắm, đến lúc đó lại phí sức đi giải thích. Vả lại, mẹ em mà nhìn thấy, mặc kệ không biết có phải kẹo hay không cũng sẽ đánh chết em đấy! - Điềm Tâm lườm Trần Diệc Nhiên, sau đó thò tay mở ngăn tủ đầu giường.
Bên trong rỗng tuếch.
-Ơ? Đâu hết rồi? - Điềm Tâm ngạc nhiên nhìn ngăn tủ trống trơn, ngẩng đầu nhìn Diệc Nhiên thấp giọng hỏi.
-Đêm qua lúc em đang ngủ, anh đem cất hết rồi. - Trần Diệc Nhiên tiếp tục mỉm cười, điệu cười cứ như cành thiên lý ba tháng mới nảy mầm vậy, nhưng cũng xen vào trong đó một chút ấm áp.
-Hèn gì vừa rồi anh lại có thể bình tĩnh như vậy.
Điềm Tâm thở dài một hơi, nhìn Trần Diệc Nhiên đang im lặng mà hỏi:
-Có phải anh cố ý không nhắc em, để khiến em căng thẳng trước mặt mẹ?
-Làm sao có thể chứ?
Trần Diệc Nhiên đương nhiên là sẽ không thừa nhận, ánh mắt vô tội nhìn Điềm Tâm, thuận miệng nói:
-Thật sự chỉ là do anh quên mất, vả lại, vừa rồi mẹ em cứ liên tục muốn giới thiệu bạn gái cho anh nên anh cũng không nghĩ gì về việc đó.
Nhưng tại sao cô lại cứ có cảm giác là hắn cố ý nhỉ?
Điềm Tâm ánh mắt lộ rõ ý trách cứ, được, cứ cho là cảm giác của cô sai đi. Trần Diệc Nhiên cũng tỏ vẻ như chuyện ấy không hề liên quan đến hắn. Hai người cứ như vậy mà nhìn nhau, đến khi mẹ Điềm Tâm bưng về một cốc nước thì mới ngừng.
-Đây, nước của con đây, cẩn thận nước còn nóng, để một lát cho nguội bớt rồi hẵng uống.
Mẹ Điềm Tâm đưa cốc nước vào tay Điềm Tâm, sau đó nói với cô:
-Tranh thủ thời gian uống đi nhé, uống xong rồi chúng ta xuất viện.
-Vâng, cám ơn mẹ, yêu mẹ nhất! - Điềm Tâm cười híp mắt, nhìn mẹ cô mà ngọt ngào làm nũng.
Bố Điềm Tâm sau khi đưa đồ xuống thì đã đứng sẵn dưới sảnh chờ bọn họ rồi, mẹ Điềm Tâm đỡ cô, Trần Diệc Nhiên giúp cô cầm một số đồ cá nhân, cứ thế ba người xuống lầu. Lúc chờ thang máy thì trùng hợp gặp anh bác sĩ kiểm tra phòng bệnh, anh ta vừa nhìn thấy bọn họ liền lên tiếng chào hỏi:
-Cô bé chuẩn bị xuất viện rồi hả?
-Bác sĩ bạn học! - Điềm Tâm cười híp mắt gọi một tiếng, sau đó gật đầu nói:
-Đúng vậy ạ, hôm nay rốt cuộc thì em có thể về nhà rồi.
-A... - Bác sĩ cười cười, đôi mắt láo liên sau cặp kính, giọng mờ ám mà nói với Điềm Tâm:
-Tuy rằng vết mổ thực sự đang hồi phục rất tốt, nhưng trong vòng mười ngày nửa tháng không nên vận động mạnh thì tốt hơn.
Lúc anh ta nói lời này, còn cố ý nhấn mạnh vào mấy chữ "vận động mạnh". Điềm Tâm nghe xong thì đã biết rõ anh ta đang nói cái gì rồi, gương mặt nhỏ nhắn của cô đột nhiên đỏ bừng lên.
Mẹ Điềm Tâm cười híp mắt nhìn bác sĩ nói:
-Cảm ơn bác sĩ đã quan tâm, nghe Diệc Nhiên nói, bác sĩ là bạn học của nó. Lần này Điềm Tâm nằm viện cũng làm phiền bác sĩ nhiều rồi, thật là ngại quá.
-Không có gì đâu ạ, đó là bổn phận của bác sĩ bọn cháu mà.
Anh bác sĩ chỉnh sắc mặt nghiêm túc, hướng phía mẹ Điềm Tâm mà nhẹ gật đầu, sau đó thoáng nhìn Trần Diệc Nhiên rồi lại liếc qua Điềm Tâm, cười mờ ám:
-Chỗ của tôi...vẫn còn mấy hộp kẹo, các cậu có muốn cầm một ít không?