- Sao sao sao... Làm sao có thể!
Điềm Tâm sợ tới mức nói không ra tiếng, lắp bắp phản bác lại, đôi mắt bối rối ngó nghiêng khắp phòng, trong lòng thầm nghĩ bụng, làm sao có thể là người đẹp ngủ say trong khi cô còn chưa hôn kịp thì anh ấy đã tỉnh...
Trần Diệc Nhiên cong khóe môi bộ dáng cười như có như không, sau đó nhàn nhã rời giường, đưa tay lấy áo trên ghế điềm tĩnh mặc vào, miệng hỏi cô:
- Bài kiểm tra xong cả rồi?
- Căn bản...đã xong.
Điềm Tâm yếu ớt đáp lại.
- Ừ, lát nữa anh kiểm tra lại.
Trần Diệc Nhiên mặc xong áo, duỗi tay một cái rồi cười đùa giỡn với Điềm Tâm:
- Trước khi ngủ, anh có gọi điện cho ba mẹ em.
Điềm Tâm ngẩng đầu, vẻ mặt thoáng nghi ngờ:
- Gọi điện thoại cho bọn họ làm gì?
Trần Diệc Nhiên ý tứ nhìn cô, chậm rãi nói:
- Anh nói chuyện với họ, nói rằng điểm học kỳ các môn của em không được tốt, có thể cần tăng thêm thời gian học thêm. Vì vậy từ giờ về sau, hai giờ tăng lên bốn giờ, mỗi ngày học hai môn.
- Bốn giờ?!
Điềm Tâm hoảng sợ nhìn anh, đưa tay lên bấm bấm vài cái, nhịn không được hét lên:
- Không lẽ anh muốn em học thêm tới hơn mười một giờ đêm?
Trần Diệc Nhiên từ chối cho ý kiến, chỉ gật đầu coi như đã xác nhận.
Điềm Tâm đột nhiên nổi khùng, ồn ào với anh:
- Trễ như vậy, anh còn lương tâm không đó! Mười một giờ đêm anh để cho một cô gái như hoa như ngọc lẻ loi một mình về nhà, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy!
- Mỗi ngày anh sẽ đưa em về.
Trần Diệc Nhiên vẫn bình tĩnh, thanh âm nhàn nhạt nói tiếp:
- Còn không em có thể ngủ lại đây, phương án nào ba mẹ em cũng đồng ý.
- Bọn họ vậy mà đồng ý cho em ngủ ở đây với anh?
Điềm Tâm mở to hai mắt đầy khó tin nhìn anh:
- Em còn đang là một người thiếu nữ trong thời kỳ trưởng thành, anh lại là một nam thanh niên lớn tuổi độc thân, bọn họ dám yên tâm để em lại đây với anh? Lỡ như anh đối với em mưu đồ làm loạn...
Trần Diệc Nhiên đen mặt, đôi mắt đen sâu hoắm chiếu thẳng vào cô.
- À...ý của em là, lỡ như em có mưu đồ bất chính, phá đi sự trong sạch của anh thì... haha...haha
Điềm Tâm cười khan hai tiếng, tranh thủ thời gian thay đổi lời nói. Trần Diệc Nhiên chậm rãi ngồi xuống trước bàn phòng khách, tay cầm lấy một tách trà uống vài ngụm, sau đó quay đầu mỉm cười nhìn Điềm Tâm:
- Suy nghĩ nhiều rồi, nếu như anh có mưu đồ làm loạn, thì nhìn thấy cái thân thể chưa kịp phát triển kia, anh sờ em không bằng tự sờ mình.
- Anh...
Điềm Tâm bị Trần Diệc Nhiên chặn họng, không nói được lời nào.
- Còn nữa, nếu em đối với anh có mưu đồ bất chính, vậy thì phải xem em có thực lực đó không, anh quên nói cho em biết lúc học đại học, đi hoạt động xã đoàn anh có học qua Taekwondo, hơn nữa là đai đen.
Trần Diệc Nhiên nửa cười nửa cầm tách trà uống cạn một hơi, thanh âm ranh mãnh nói:
- Vì vậy nếu em không sợ gãy xương thì có thể tới thử xem.
Đôi mắt Điềm Tâm oán hận nhìn Trần Diệc Nhiên, sau một lúc mới mở miệng nói:
- Về phần sau…