Ngày hôm sau, Diệp Thanh Hân đề nghị đi ăn món Âu. Khách theo chủ dĩ nhiên Bạch Sắt không thể có ý kiến.
Bạch Sắt chỉ nghĩ đơn giản ‘món Âu’ tức là mấy cửa hàng thức ăn nhanh ngoài cổng trường như Pizza Hut, ai ngờ Diệp Thanh Hân lấy xe đến đón cô, đến khi cô định thần lại thì xe cũng đã đến trước cổng International Trade Plaza.
Nơi này chẳng có tiệm ăn nào là rẻ, không dưới hai ngàn tệ mà cũng chẳng đủ no. Sau khi ba mẹ Bạch Sắt ly hôn, để bù đắp tình thương cho cô nên thường hay đưa cô đến những nơi tốt nhất, sang nhất, bao gồm cả khu này. Bạch Sắt thấy ở đây ngắm phong cảnh là tuyệt nhất, các món ăn cũng không tệ, chỉ là giá quá cao mà thôi.
Bạch Sắt hỏi thầm: “Thầy Diệp, chúng ta ăn ở đây sao? Chỗ này một phần bò beefsteak hơn trăm đồng đó … Cắt cổ!”
“Em đã ăn ở nhà hàng trên tầng 79 rồi ư?” Diệp Thanh Hân nghiêng mặt sang hỏi cô.
“Tầng 79 em chưa ăn, em ăn ở nhà hàng khác.” Bạch Sắt trả lời.
“Vậy là được rồi.” Diệp Thanh Hân nở nụ cười, lộ má lúm đồng tiền nho nhỏ, “Nơi này rất tốt, ăn xong đưa em đi ngắm cảnh đêm. Chắc chắn em sẽ thích.”
Lên đến nhà hàng … Quả nhiên là một nơi rất tuyệt. Bốn phía đều là cửa kính sát sàn. Từ độ cao tầng 79 có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố Bắc Kinh, Trường An đèn đường lấp lánh, cảnh đêm thật sự mê người. Ánh đèn trong nhà hang được thiết kế nhẹ dịu, rất thích hợp làm nơi hẹn hò cho những cặp tình nhân.
Ngồi xuống Diệp Thanh Hân mở thực đơn, hỏi dò ý Bạch Sắt: “Bạch Sắt, em ăn soup tuyết ngư được không?”
“Dạ được!”
Diệp Thanh Hân nói với nhân viên phục vụ: “Cho một phần soup tuyết ngư, beefsteak bò Úc, thêm phần lẩu hải sản.”
Rồi Diệp Thanh Hân lại quay sang hỏi Bạch Sắt: “Bánh phủ chocolate và bánh phủ trái cây, em thích loại nào?”
“Bánh trái cây đi ạ!” Bạch Sắt thuận miệng trả lời, đưa mắt nhìn vào thực đơn, nguyền rủa: Đúng là ‘hắc điếm trong hắc điếm’ một phần bánh ngọt phủ trái cây mà 68 tệ!
Bạch Sắt lập tức đổi ý: “À không! Em ăn bánh ngọt chocolate!” Vừa nói xong, cô lại liếc nhìn giá bánh chocolate …. ’88 tệ’!!! “Khoan! Khoan! Bánh phủ trái cây đi ạ!” Bạch Sắt chán nản lên tiếng.
“Ha ha ha!” Diệp Thanh Hân phá lên cười: “Nếu như khó lựa chọn thì cả hai luôn cũng được!”
“Không cần! Không cần!” Bạch Sắt mau mắn đáp lời.
Sau đó, cô lại nhìn xuống giá phần beefsteak bò Úc: 1098 tệ một phần; Tuyết ngư: 280 tệ. Cô há hốc mồm: Xong! Xong! Hết bữa này khả năng phải hơn hai ngàn tệ.
Cô đâu phải là Lưu Khải Thần, thầy Diệp có cần cám ơn một cách long trọng thế này không? Cô dự định bữa này cô sẽ trả tiền, bởi vì cô cũng muốn qua bữa ăn này xin anh hướng dẫn cho mình… Nếu một bữa ‘đắt’ như vậy, hầu bao của cô e rằng sẽ báo động đỏ mất.
Nhân viên phục vụ nhớ kỹ thực đơn rồi rời đi, món ăn vẫn chưa được đem ra. Bạch Sắt nhíu nhíu mày, ngẫm nghĩ một lúc, mở miệng hỏi: “Thầy Diệp … có thẻ giảm giá ở đây sao?”
Diệp Thanh Hân không hiểu, lắc đầu: “Không có!”
“Lẽ nào hôm nay do ‘nhà nước’ chi trả?”
Diệp Thanh Hân nở nụ cười: “Đương nhiên là không. Chính tôi mời em!”
“À … Thầy tiêu pha quá rồi ạ!” Bạch Sắt ngại ngùng lên tiếng.
Diệp Thanh Hân trầm giọng: “Bạch Sắt! Tôi có việc này muốn nói với em!”
“A! Em vừa hay cũng có chuyện muốn nói với thầy!”
“Vậy thì … ‘Lady first’!” Diệp Thanh Hân ga-lăng.
Bạch Sắt hít sâu một hơi: “… Thầy Diệp, để là một nghiên cứu sinh được thầy hướng dẫn cần có điều kiện gì không? Yêu cầu rất cao sao?”
“Cũng không có điều kiện gì đặc biệt!” Diệp Thanh Hân sững người, sau đó hỏi lại: “Là ai muốn?”
“Là em!” Bạch Sắt hỏi dò.
“Em?”
“Vâng. Em thế này … có hợp lệ không ạ?” Bạch Sắt dứt lời, quan sát vẻ mặt đăm chiêu của thầy Diệp, nhất thời cô có cảm giác không nắm chắc.
Thời gian như ngừng trôi.
Bạch Sắt rõ ràng nhìn thấy trên khuôn mặt của Diệp Thanh Hân: phảng phất chút ngạc nhiên, đan xen chút mất mát, không thể diễn tả … nhưng nhất định không phải là vui vẻ. Cô bắt đầu lo lắng, cố gắng che giấu bằng ngữ khí thản nhiên: “Thật ra em biết mình không đủ ưu tú. Thầy Diệp, thầy cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, em chỉ muốn hỏi thăm trước thôi!”
Diệp Thanh Hân vẫn không nhúc nhích, anh im lặng rất lâu. Bạch Sắt chưa từng chứng kiến bộ dạng này của anh. Cô bất an: Không lẽ Diệp Thanh Hân phản cảm về chuyện ‘Đi cửa sau’? Hay đúng thật là cô không đủ tiêu chuẩn, việc này mang đến cho anh không ít khó khăn?
Mãi cho đến tận bây giờ Bạch Sắt mới biết: thổ lộ với thầy Diệp bị cự tuyệt không nói, mà ngay cả xin làm nghiên cứu sinh của anh cũng bị thất bại. Thì ra đúng là một hố té hai lần… Mày thấy mình ngốc chưa Bạch Sắt?
*
Không biết qua bao lâu, Diệp Thanh Hân mới mở miệng: “Bạch Sắt! Em thật sự muốn được tôi hướng dẫn nghiên cứu?”
“Dĩ nhiên ạ!”
“Vì sao?”
Vì sao? Bạch Sắt tự giễu: vì em sùng bái tài hoa của anh, cho nên muốn được học thêm nhiều điều từ anh; vì em lưu luyến sự ấm áp của anh, nên em muốn gần gũi anh thêm một chút.
“Vì thầy là giáo viên tốt nhất! Chỉ có sinh viên ưu tú nhất mới có thể theo thầy!” Bạch Sắt trả lời.
Một lúc lâu sau, Diệp Thanh Hân mới gật đầu.
Bạch Sắt không tin tưởng vào mắt mình: “Thầy Diệp, thầy đồng ý rồi sao?”
“Đồng ý rồi!”
“A!!!! Thầy thật sự đồng ý rồi!” Bạch Sắt hét lên vui sướng.
“Dĩ nhiên!”
Ngay lúc này, phục vụ đưa thức ăn lên, một bàn thức ăn đầy màu sắc: “Mời quý khách dùng!”
Bạch Sắt thích thú ra mặt, cắn một miếng: “Thầy Diệp! Thầy ăn đi. Bò beefsteak siêu siêu ngon ạ!”
Diệp Thanh Hân cười cười: “Em vui vẻ là tốt rồi!”
Lúc thanh toán, bữa ăn này hết tổng cộng 2568 tệ. Tuy rằng gia đình cô thuộc dạng giàu có, cô muốn gì có đó, nhưng bữa ăn này gần bằng tiền sinh hoạt phí một tháng của cô. Cô run bần bật: làm sao lại nhiều tiền như vậy?
Bạch Sắt mặt dày: “Thầy Diệp! Ngày hôm nay thầy đồng ý nhận em là nghiên cứu sinh, trên nguyên tắc em phải mời thầy. Thế nhưng, em vẫn còn là một sinh viên, không có nhiều tiền … Nếu không thì, em mời khách, thầy thanh toán?”
“Được!” Diệp Thanh Hân quẹt thẻ, sau đó đứng dậy: “Bạch Sắt! Chúng ta đi thôi!”
“Vâng!” Bạch Sắt không còn cách nào khác đứng dậy, thế nhưng lại lẩm bẩm trong lòng: Không phải vừa rồi nói ăn xong đưa người ta đi ngắm cảnh ư?