Bạch Sắt đi tới Yonghe King lập tức nhận ra có gì đó khang khác. Bình thường giờ này ở đây chẳng có được bao nhiêu người, vậy mà hôm nay người đông như mắc cửi. May là Diệp Thanh Hân đến khá sớm, chứ nếu không khẳng định giờ này chỗ cũng không có mà ngồi.
Còn có một điểm kỳ quái! Bạch Sắt mặc thế này vốn nghĩ rằng sẽ rất ‘lố’, nhưng đi ra mới phát hiện, ai ai cũng ăn diện sặc sỡ, trang điểm rạng rỡ, do vậy cô ra đường cũng không khác biệt gì mấy.
“Thật ngại quá, em đến trễ để thầy phải chờ!” Bạch Sắt tiến đến chỗ Diệp Thanh Hân, ngồi xuống.
Chịu nổi không, cô ở Bắc Ngoại, vài bước là ra đến đường, lại đến muộn? Đều tại ba người kia hãm hại …
“Em không đến trễ, vừa vặn chín giờ. Tôi cũng vừa đến!” Diệp Thanh Hân nở nụ cười, “Muốn ăn gì?”
“Cháo trắng và bánh quẩy đi ạ!” Bạch Sắt thuận miệng nói.
“Muốn thi, phải biết tăng cường dinh dưỡng. Cháo thịt nạc được không?” Diệp Thanh Hân đưa ra kiến nghị.
“Dạ, được!” Bạch Sắt chỉ còn biết gật đầu.
Diệp Thanh Hân rất hài loòng vì Bạch Sắt biểu hiện nghe lời này của Bạch Sắt, vẻ mặt anh càng trở nên ôn nhu: “Trời lạnh, em uống ly sữa đậu nành nóng chứ?”
“Chỉ sợ em uống không nổi!” Bạch Sắt ăn ngay nói thật.
“Vậy lúc ăn xong, chúng ta mua mang đi. Ăn cháo dễ tiêu, được một lúc em sẽ lại đói bụng.”
“Vâng!”
Diệp Thanh Hân đi gọi món, một mình Bạch Sắt ngồi đó, loáng thoáng nghe câu chuyện của cặp đôi bàn bên cạnh.
Cô gái: “Anh xem đi, bạn trai người ta săn sóc cẩn thận đến mức nào kìa? Là cháo thịt nạc, còn sữa đậu nành nóng. Đâu giống anh, thậm chí hôm nay là ngày gì anh cũng đã quên! …”
Bạch Sắt lạnh người …. Người đó không phải là bạn trai của tôi, cô gái thân mến ơi!
Chàng trai: “Lão bà … Anh sai rồi, sang năm anh nhất định sẽ nhớ!!!”
Bạch Sắt nghi hoặc: Hôm nay là ngày lễ gì sao? Hôm nay là ngày mấy? Cô nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa nghĩ ra được.
Diệp Thanh Hân bưng mâm thức ăn quay về, liếc mắt nhìn dáng vẻ đăm chiêu của cô, liền hỏi: “Nghĩ gì vậy?”
“Ngày hôm nay là ngày lễ gì sao?” Bạch Sắt lên tiếng hỏi.
Diệp Thanh Hân ‘ừ’ một tiếng, đưa chén cháo đến trước mặt Bạch Sắt: “Nhanh ăn thôi!”
“Là ngày gì ạ?” Bạch Sắt hỏi lại. Hôm nay đúng là ngày lễ? Tết Nguyên Tiêu?
“…” Diệp Thanh Hân im lặng ba giây, sau đó từ đôi môi mỏng nói rõ ràng ba chữ: “Lễ Tình Nhân!”
“Khụ khụ khụ!” Bạch Sắt suýt chút nữa phun hết cháo ra ngoài.
Diệp Thanh Hân giả bộ như không trông thấy, ngón tay thon dài với các đốt rõ ràng nhẹ nhàng nâng chén cháo, từ từ nhấp một miếng, dáng vẻ tao nhã. Chỉ là … lỗ tai của anh … hơi hồng hồng.
Hai người, rõ ràng không phải là quan hệ đó đó, nhưng một mực chọn ngày này ra ngoài. Quan sát xung quanh, nam nữ, nam nữ, lại vẫn là nam nữ! À … cuối cùng cũng có hai cậu con trai! Thế nhưng, hình như giữa hai người đàn ông này cũng không giống bình thường? Dựa vào dựa vào … Ôi thôi, tất cả đều có đôi có cặp.
Vừa nhớ ra Diệp Thanh Hân là người nổi tiếng nhất Bắc Ngoại, Bạch Sắc như ngồi trên chảo dầu! Nếu như bị người quen trông thấy, chắc chắn sẽ hiểu lầm hai người bọn họ đang yêu đương.
Bạch Sắt lập tức tăng nhanh tốc độ. Vất vả lắm mới xong được bữa điểm tâm, Diệp Thanh Hân giữ đúng lời hứa, mua cho cô một ly sữa đậu nành mang đi. Bạch Sắt thầm kêu khổ: từ khi phát hiện hôm nay là Lễ Tình Nhân, cô nuốt cháo còn không trôi, huống gì là sữa đậu nành.
Ra khỏi quán Yonghe King đã chín giờ rưỡi, vừa ra đến cửa bị một nhóm học sinh trung học bán hoa hồng vây quanh.
“Anh trai, anh mua hoa hồng đi ạ!”
--- Bạch Sắt thầm nghĩ: Dám kêu anh trai. Bạn học à … các bạn phải kêu anh ấy là ‘chú’ mới đúng.
“Chị xinh đẹp như vậy, anh mau mau mua hoa tặng đi!”
--- Bạch Sắt thầm nghĩ: Hai việc này có quan hệ sao?
“Hoa hồng đỏ là tình yêu cuồng nhiệt, hoa hồng phấn là mối tình đầu, hoa hồng trắng tình yêu thuần khiết, hoa hồng vàng tình cảm không thay đổi… Anh coi màu nào thì thích hợp!”
--- Bạch Sắt thầm nghĩ: Thôi đi, chẳng có cái nào thích hợp.
Bạch Sắt chứng kiến Diệp Thanh Hân bị vây kín không thể thoát, cô nảy sinh lòng tốt lên tiếng giải thích: “Các bạn, các bạn hiểu lầm rồi. Tôi là học sinh của anh ấy, không phải bạn gái!”
Lập tức có một cậu học sinh bụ bẫm quay sang Diệp Thanh Hân mở miệng nói: “Anh trai, anh mua bảy đóa hồng đi … Ý nghĩa của nó là: âm thầm yêu em!”
Bạch Sắt: “….”
Dĩ nhiên bị một đám học sinh mười ba mười bốn tuổi vây quanh làm gì dễ thoát thân. Cuối cùng Diệp Thanh Hân đành mua bảy đóa hoa, là hoa hồng nhạt…
Bạch Sắt cảm thấy ái ngại. Nếu như cô không nói ra câu kia, chắc chắn chỉ cần trả lời không mua là giải quyết được tất cả. Hôm nay hai mươi đồng một cành, bó hoa một trăm bốn chục đồng. Thật uổng tiền!
*
Thật ra, mất một trăm bốn mươi đồng chỉ là chuyện nhỏ.
Chuyện lớn chính là, Diệp Thanh Hân tuy mới chỉ dạy ở trường Bắc Ngoại được một học kỳ nhưng danh tính ‘Phó Giáo Sư trẻ nhất, đẹp trai nhất Bắc Ngoại’ đã vang xa, mỹ nữ trường Bạch Sắt xêp hàng dài dài đếm không hết.
Hai nhân vật chính, trong ngày đặc biệt ‘Lễ Tình Nhân’, tại một địa điểm đặc biệt ‘Trường học’, cầm trong tay bó hoa hồng … Không biết ngày mai sẽ có tiêu đề như thế nào trên trang nhất của bản tin trường đây!
Bạch Sắt ý thức được chuyện này, dĩ nhiên không dám tiến vào cổng trường. Cô ấp úng lên tiếng: “Thầy Diệp … thầy xem … Nếu không … đừng đi đến trường, chúng ta tìm chỗ nào…”
Diệp Thanh Hân cũng hiểu ra vấn đề, thời điểm này vào trường đàm luận chuyện thi nghiên cứu sinh là không thích hợp. Vậy … Nên đi chỗ nào đây? Anh cân nhắc cả nửa ngày trời, cuối cùng bật ra một câu kinh thiên động địa: “Nếu không … Đến nhà tôi?”
Bạch Sắt ngay lập tức choáng váng.
Ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Hân, vẻ mặt anh không gợn sóng, quang minh chính đại.
Bạch Sắt nghĩ ra …. Đúng! Ngoại trừ nhà ra, chẳng lẽ còn nơi nào tốt hơn ư? Thời điểm này đi đâu cũng chật ních người, căn bản đừng nên nghĩ tìm được một chỗ yên tĩnh.
“Không … Không … Chuyện đó … Chuyện đó … Thật phiền phức!” Bạch Sắt lắp ba lắp bắp.
“Tôi nguyện ý bị em làm phiền!” Diệp Thanh Hân đột nhiên đáp lại. Thanh âm không lớn, giọng nói trong trẻo giờ đây lại hơi khàn đục, câu dẫn lòng người.
Bạch Sắt nghĩ mình đã nghe lầm, cô ngẩng đầu muốn quan sát sắc mặt của Diệp Thanh Hân. Đôi mắt của anh sáng quắc, lấp lánh như hồ nước dưới ánh mặt trời.
Bình tĩnh, bình tĩnh! Không được tưởng bở! Bạch Sắt tự nhắc nhở bản thân.
Rốt cục, cô kiên định lắc đầu: “Thầy Diệp, vậy để hôm khác. Chiều thứ hai thầy có rảnh không?”
Đến nước này, Diệp Thanh Hân có thể nói được gì? Anh đành trả lời: “Rảnh!”
“Vậy chiều thứ hai em sẽ liên lạc với thầy. Chào thầy!”
“Chào!”
Bạch Sắt vừa đi được vài bước, Diệp Thanh Hân đột nhiên gọi cô lại: “Bạch Sắt, đợi một chút!”
“Dạ?” Bạch Sắt xoay người.
“Hoa này em cầm đi!” Diệp Thanh Hân đưa bó hoa đến trước mặt Bạch Sắt, giọng ôn hòa: “Ngày hôm nay tất cả các cô gái đều nên có hoa.”
“Cái này … Thầy Diệp có thể tặng cho bạn gái!” Bạch Sắt thì thầm. Thật ra, đây là một câu thừa thãi, nếu như anh có bạn gái, ngày hôm nay làm sao có chuyện chỉ cần một cú điện thoại của cô liền lập tức đi ra.
Quả nhiên, Diệp Thanh Hân đáp lời: “Tôi không có bạn gái!”
“Vậy cũng không có cô gái nào thầm thương sao?” Bạch Sắt nói thêm.
…
Lúc này, Diệp Thanh Hân trầm mặc, sắc mặt trở nên hơi lúng túng.
“Coi như em chưa hỏi!” Bạch Sắt vội nhận lấy bó hoa trong tay anh. Cô bị lên cơn động kinh à, chẳng có quan hệ thân thiết lại đi hỏi việc riêng tư của người ta làm gì???
“Chào thầy!” Bạch Sắt cầm bó hoa nhanh chân bỏ chạy.
Diệp Thanh Hân nhìn bóng lưng dần xa khuất, anh khẽ thở dài một tiếng.
*
“Tớ về rồi đây ….” Bạch Sắt đẩy cửa phòng ngủ.
“Nhanh vậy sao?” Điền Phỉ Phỉ ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn thấy bó hoa hồng trong tay Bạch Sắt, tò mò hỏi: “Oa!!! Đẹp quá! Là … Tiểu Diệp tặng?”
“Còn phải hỏi … Khẳng định là Tiểu Diệp!” Chương Lan hét lên.
“Tiểu Bạch, rốt cục cậu cũng viên mãn …” Đổng Nguyệt nói.
“….” Bạch Sắt nghiêm mặt, “Ba người các cậu, còn có đạo lý không? Hôm nay là ngày gì? Các cậu bắt tớ ăn mặc xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy đi tìm thầy Diệp! Người đó là giáo viên, tớ là sinh viên …. Các cậu cảm thấy thiên hạ chưa đủ loạn sao? Hừm!!!”
“Thầy dạy chúng ta có một học kỳ. Học kỳ này không còn là thầy!”
“Hơn nữa, pháp luật chỉ cấm họ hàng ba đời kết hôn. Không có nói thầy và trò không thể kết hôn!”
“Hiếm thấy Tiểu Diệp có sự quan tâm khác thường với cậu, cậu còn không cố gắng nắm bắt? Bọn tớ đều cảm thấy rất đáng tiếc.”
“Cậu nghĩ một chút thử xem, Tiểu Diệp là một người tài hoa như vậy, nữ sinh trường chúng ta như lang như hổ. Nếu cậu không sớm ra tay, bảo đảm hối hận cũng không kịp.”
Ba người mồm năm miệng mười, líu ra líu ríu, hoàn toàn không cho Bạch Sắt cơ hội chen miệng vào nói.
Chờ ba cô bạn nói xong, Bạch Sắt ung dung phản bác.
“Thứ nhất, thầy Diệp đối với tớ chỉ là thầy giáo quan tâm sinh viên, không có ý tứ gì khác. Ok?
Thứ hai, tớ không có hứng thú với thầy Diệp. Ok?
Thứ ba, không phải hôm nay chính Chương Lan đã nói rồi sao, hiện tại là thời khắc mấu chốt thi nghiên cứu sinh. Yêu đương nên chia tay, chơi game phải xóa nick, ham ngủ mau mau tỉnh lại. Không phải cậu mau quên như thế chứ?”
Chương Lan lập tức trả lời: “Tớ chỉ nói đang yêu nên chia tay, chứ không nói chưa yêu không thể yêu …”
Đổng Nguyệt ở bên cạnh ‘quạt gió thổi lửa’: “Thời điểm mấu chốt này, nếu có thể cùng thầy yêu đương….”
“… Tuyệt đối như hổ mọc thêm cánh!” Điền Phỉ Phỉ bổ sung.
Bạch Sắt bị ba cô bạn quay đến mức á khẩu, đảo mắt một vòng, chỉ muốn lăn quay ra đất.