Giây phút này đây, đại não Bạch Sắt cũng đang không ngừng suy nghĩ.
Tình huống này là thế nào đây?
Đêm khuya vắng lặng, cô nam quả nữ, cùng một phòng, say rượu loạn tính ….
--- Mịa nó! Nghe sao tình cảnh của mình bây giờ là rất nguy hiểm vậy???
Có điều … đối phương không phải là một người đàn ông bình thường, mà chính là Diệp Thanh Hân siêu trần thoát tục, thuần khiết tao nhã, cả người tỏa ra khí tức cấm dục mạnh mẽ, là người đàn ông thần thánh …. Cho nên sẽ như Liễu Hạ Huệ, không làm loạn.
Bạch Sắt không ngừng xoắn xuýt trong đầu, đột nhiên cảm giác toàn thân nặng trĩu …
Cô thầm gào thét … Lẽ nào, bản thân cô mị lực quá lớn, ngay cả Liễu Hạ Huệ cũng muốn nhào lên??? Có câu ‘Hảo hán bất cật nhãn tiền khuy’, cô nên thuận theo anh hay không?
*Quân tử không chịu thiệt thòi trước.
Ánh đèn trong phòng tối dần, hô hấp Bạch Sắt đình trệ, tim đập thình thịch, bỗng nhiên cô cảm thấy sợ hãi: A a a a …. Cô vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng mà!!!
Tiếp sau đó, tiếng đóng cửa vang lên.
Bạch Sắt len lén hé mắt.
Trong phòng đã tắt đèn trần, chỉ còn chừa lại một bóng đèn tường nhỏ, thân thể cô được bao bọc bởi một chiếc chăn dày.
Thì ra ‘Liễu Hạ Huệ’ nào đó còn ‘Liễu Hạ Huệ’ hơn cả ‘Liễu Hạ Huệ’, giờ khắc này đã sớm không thấy bóng dáng.
Bạch Sắt thở hắt ra một hơi. Trong lòng có phần an tâm, tựa hồ như có chút mất mát.
Bây giờ làm sao có thể ngủ được? Cô mở to hai mắt, quét nhìn khắp gian phòng đầy tò mò.
Đối diện là một giá sách rất lớn, chiếm hết một mặt tường; phía góc có một chiếc bàn làm việc và một máy vi tính cùng chiếc ghế tựa.
Tầm mắt Bạch Sắt dừng trên giá sách. Đủ mọi loại sách, cao thấp, mỏng dầy, được đặt một cách rất ngăn nắp.
Cô phát hiện có chút kỳ lạ, ở phía bên tay trái của tầng cao nhất trên giá sách có nhét một chiếc hộp màu vàng bằng thiếc.
Trông thấy chiếc hộp này, Bạch Sắt có cảm giác rất quen thuộc, nhưng không nhớ ra được là thấy ở đâu. Càng cố ép mình nhớ, cô lại càng không tài nào nghĩ ra được.
Cuối cùng, vì tính hiếu kỳ, Bạch Sắt rón rén rời giường, đi đến giá sách, đứng lên ghế, lấy hộp thiếc kia xuống.
Mặt hộp là dòng chữ: Đặc sản Tân Cương!
Bạch Sắt nhớ rồi!
Chẳng trách nhìn sao quen mắt, đây không phải là quà mà nhiều năm trước cô tặng cho giáo sư Diệp ư?
Đây là quà ba cô đi công tác Tân Cương đem về, tổng cộng có hai hộp. Bạch Sắt ăn thử thấy rất ngon, nên biếu tặng cho vị giáo sư già đã hết lòng phụ đạo cho cô.
Bạch Sắt giật mình: Không thể nào?!! Đã lâu lắm rồi, còn chưa ăn hết ư? Hết hạn từ lâu rồi!!!
Vừa nghĩ cô vừa tiện tay mở chiếc hộp ra.
Thật sự cô không có ý định nhìn lén đồ đạc cá nhân của thầy Diệp, nhưng cô tự an ủi bản thân đây là quà của cô tặng mà, nếu còn thì quả thật là lãng phí.
*
Điều làm Bạch Sắt kinh ngạc nhất chính là … Trong hộp không có hạt nào …
Chỉ có … gì chứ?
Một tấm hình. Tấm hình này ở nhà cô cũng có một tấm, là tấm hình cô chụp cùng Giáo sư Diệp.
Cô nhớ rõ đây là lần đầu tiên cô tham gia kỳ thi Thuyết trình tiếng Anh của khối tiểu học, đạt giải nhất. Cô đeo huy chương, nở nụ cười rạng rỡ bên cạnh giáo sư Diệp cũng hưng phấn không kém.
Tiếp theo là phiếu tính tiền ở một quán ăn, vé vào cổng của một công viên, những thứ này được đặt cạnh nhau.
Bạch Sắt nhíu mày … Mấy thứ này đâu có giá trị, sao lại cất giữ kỹ như vậy?
Dưới xấp vé này là một quyển tập, đã ố vàng, nhưng vẫn được giữ rất cẩn thận, không một nếp gấp.
Bạch Sắt tò mò liếc nhìn.
Bìa tập: Vở bài tập học sinh Trung học Bắc Kinh
Họ và tên: Bạch Sắt
Lớp: 11
Giáo viên: Diệp Thanh Hân
Đây vốn dĩ là vở bài tập của cô mà!!!
Không ngờ nó lại ở trong nhà của Diệp Thanh Hân.
Bạch Sắt nhớ lại năm đó.
Hôm ấy, thầy Diệp nhắn cô đến văn phòng của thầy lấy vở bài tập, sau khi nói chuyện với Diệp Thanh Hân, cô ngơ ngơ ngác ngác ra khỏi phòng, quên cầm quyển tập theo.
Sau lần ấy, cô có nhờ lớp trưởng đến văn phòng thầy tìm thử vở của cô nhưng không thấy.
Quyển tập mất tích một cách thần bí. Bạch Sắt đâu phải Conan, cũng chẳng vì một quyển vở mà nổi máu trinh thám. Cô chạy đi mua quyển vở bài tập mới, quên béng chuyện này đi.
Không ngờ, bây giờ lại trông thấy quyển tập của cô, lại còn ở trong phòng của Diệp Thanh Hân nữa chứ.
*
Trong đầu Bạch Sắt trống rỗng, cô đưa tay mở quyển tập theo bản năng.
Trang đầu tiên, ‘The happiest day’ (Ngày vui vẻ nhất!)
Bạch Sắt kể lại chuyện mình đi công viên.
Diệp Thanh Hân phê: Hôm đó, tôi cũng rất vui.
Trang thứ hai: ‘The book I like most’ (Quyển sách tôi thích nhất)
Bạch Sắt viết về quyển ‘Cuộc Phiêu Lưu Của Robinson Crusoe’.
Diệp Thanh Hân phê: Đó là quyển sách rất hay, tôi hi vọng nếu có thời gian em hãy đọc bản nguyên tác tiếng Anh.
…
Bạch Sắt lật từng trang từng trang, rốt cục cũng đến bài tập cuối cùng ‘My favourite teacher’.
Nhìn chữ viết quen thuộc của mình, Bạch Sắt phảng phất tìm lại được tâm tình của mình năm năm về trước. Cô ngồi trước bàn học, từng câu từng chữ, thổ lộ bí mật lòng mình. Khi đó cô thật vô tư, hồn nhiên …
'Dear teacher, I want to be your girlfriend.'
'Little girl, you are too young.'
Tuy thời gian đã qua năm năm, nhưng Bạch Sắt cũng không thể kiềm được, cơ thể khẽ run.
‘You are too young.’
Thanh xuân, chỉ vì một câu nói mà tiêu tan.
Cô đã từng đau khổ, vô vọng …
Thế nhưng, con người cần phải trải qua những ngăn trở mới trưởng thành.
Ngay thời điểm, Bạch Sắt tính khép tập lại, tầm mắt của cô vô tình thoáng nhìn phía dưới.
Không biết từ khi nào đã có thêm một dòng chữ? Hàng chữ màu đỏ tươi.
‘But I will wait for you to grow up.’
Bạch Sắt chớp chớp mắt, cảm giác như trước mặt giăng đầy sương mờ. Cô chăm chú, tập trung đọc lại hàng chữ thêm một lần.
‘But I will wait for you to grow up.’
Là như thế sao?
Bạch Sắt cảm thấy đau nhói nơi lồng ngực, vội vàng lật lại xấp vé kia, tỉ mỉ coi lại một lần.
Nước mắt từng giọt từng giọt khẽ rơi.
Thì ra là vậy …
Đây là phiếu tính tiền khi cô cùng Diệp Thanh Hân dùng bữa, đây là vé vào cổng công viên giải trí, còn có vé đi công viên nước … Tất cả đều là những kỷ niệm vui vẻ khi hai người bên nhau.
*
Diệp Thanh Hân rời khỏi phòng ngủ của mình, anh sang phòng tắm nhìn vào gương. Vừa rồi lúc bước ra ngoài anh không để ý, đụng phải cánh cửa. Nhìn trán mình bị sưng đỏ, anh không khỏi cười khổ.
Tắm xong, Diệp Thanh Hân nhớ ra Bạch Sắt vừa nói là buồn nôn, anh đi ra bếp pha một ly nước mật ong ấm, rồi mang qua phòng ngủ.
Bạch Sắt vẫn nằm yên trên giường, an tĩnh, không nhúc nhích.
Diệp Thanh Hân đặt ly nước lên chiếc tủ đầu giường, trầm ngâm.
Không nhịn được, anh ghé người ngồi lên thành giường, ngắm nhìn dung nhan Bạch Sắt say ngủ.
Tóc trên trán cô hơi loạn, tựa như chú mèo con nằm lười biếng, chờ chủ nhân đến xoa xoa, vuốt ve đám lông.
Diệp Thanh Hân đưa tay chỉnh chỉnh lại mái tóc. Đầu ngón tay chạm lên vầng trán trơn bóng, trắng mịn, bất giác khiến tim anh đập loạn nhịp.
Diệp Thanh Hân hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị đứng dậy, rời đi, đột nhiên phát hiện khóe mắt của Bạch Sắt lấp lánh nước. Anh dùng đầu ngón tay chạm nhẹ. Nước mắt???
Sao vậy? Ác mộng?
Diệp Thanh Hân lay lay Bạch Sắt: “Bạch Sắt! Sao em khóc? Mơ thấy ác mộng sao?”
“Hic.. hic!” Người nào đó vẫn nhắm chặt hai mắt, khẽ nức nở.
“Đừng sợ! Có tôi ở đây!” Diệp Thanh Hân vừa dỗ dành vừa lấy tay lau lau nước mắt trên gương mặt cô. Càng lau nước mắt càng thi nhau rơi xuống. Anh luống cuống lấy khăn tay đầu giường, lau mặt cho cô.
“Bạch Sắt! Mở mắt ra, nhìn tôi!” Diệp Thanh Hân nâng Bạch Sắt dậy, để cô tựa vào ngực mình, “Em gặp ác mộng, chỉ cần mở mắt ra là được!”
Bạch Sắt từ từ hé mắt, chỉ thấy trước mắt cô là khuôn mặt tuấn tú, ôn nhu: “Mơ gì mà lại khóc nhiều như vậy?”
Bạch Sắt khụt khịt, “Em mơ thấy thầy không chịu trả lời tin nhắn của em!”
Đây không phải là mơ, là thực …
Diệp Thanh Hân đuối lý, đành lên tiếng xoa dịu: “Đừng giận. Tuy tôi không trả lời tin nhắn của em, nhưng không phải đã đi tìm em rồi sao!” Ngừng một chút: “À! Đúng rồi! Bạn Bạch Sắt, sao em không chờ tôi, lại cùng nhóm bạn đi đón giao thừa?” Chính Diệp Thanh Hân cũng không nhận ra được ngữ khí của mình lúc này đã có thêm một chút ghen tị.
“Thầy không nhắn lại cho em, em nghĩ thầy không rảnh. Vừa vặn nhóm của Phỉ Phỉ rủ đi ‘liên nghị’, nên em đi cùng bọn họ.” Bạch Sắt giải thích.
Diệp Thanh Hân khẽ nhíu mày: “Liên nghị?”
“Vâng! Chính là liên nghị!” Bạch Sắt chớp chớp mắt, mỉm cười.
“Ừm!” Diệp Thanh Hân miễn cưỡng gật đầu một cái, lạnh nhạt quay sang một bên.
Bạch Sắt cười híp mắt. Cô ngồi thẳng người, rời khỏi lồng ngực Diệp Thanh Hân, nhìn vào mắt anh: “Thầy Diệp … có phải là thầy đang … ghen không?”
“Không!” Diệp Thanh Hân kiên quyết phủ nhận, rồi lảng qua chuyện khác: “Bạch Sắt! Không phải em nói muốn đón giao thừa sao, nằm trên giường thì sao có thể ‘tống cựu nghinh tân’? Mau đứng dậy, chúng ta ra ban công ngắm pháo hoa.”