Tháng Giêng – Bắc Kinh.
Bảy giờ sáng, trời tờ mờ sáng, thế nhưng đối với các bạn học sinh sinh viên mà nói đây là thời khắc mấu chốt nhất ‘Cuối kỳ’! Để có thể thuận lợi thông qua kỳ thi cuối kỳ bọn họ buộc phải thức giấc sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, làm còn nhiều hơn bò …
Trường Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh – Bắc Ngoại, là trường đại học danh tiếng toàn quốc, cũng là nơi tập trung nhiều giáo sư ngôn ngữ học nhất cả nước, có thể coi là trường Đại học đẳng cấp nhất.
Tuy nhiên, cho dù có là thời điểm trọng đại đi chăng nữa … sinh viên đều đối mặt với đề tài muôn thuở … đó chính là … rất khó rời giường. Theo chuyên gia nghiên cứu, đối với vấn đề nan giải này, phương pháp hữu hiệu và đơn giản nhất chính là: đặt nhiều loại báo thức.
Giờ khắc này, tại ký túc xá nữ phòng 502 trường Bắc Ngoại, tiếng chuông báo thức đua nhau vang lên như một dàn hòa tấu.
Reng …. Reng …. Reng … Tiếng chuông cổ điển, tuân thủ pháp kỷ của ‘đại ca’ Chương Lan.
‘Sắc thiên thanh chờ ngày mưa phùn, còn ta chờ ngươi …’*, tiếng chuông của cô nàng mê nhạc Châu Kiệt Luân suốt mười năm ròng rã, Đổng Nguyệt.
*Đoạn trong ca khúc Sứ Thanh Hoa của Châu Kiệt Luân.
“Ò ó ó ó ó … ó ó cái đầu ngươi a … Làm xong chưa … Chưa xong mà còn muốn cái gì … Ò ó ó ó …”* Đây là tiếng chuông hài hước của Điền Phỉ Phỉ.
*Đoạn clip hài được cắt ra trong một bộ phim của Châu Trinh Trì. Link coi: https://www.youtube.com/watch?v=Z3QsuJsUG70
Ba tiếng chuông xen lẫn, kêu réo ầm ĩ, đủ để nổ tung đầu người. Thế nhưng, ngay lúc này đây, một tiếng nhạc đặc biệt réo rắt: ‘Đứng dậy! Không muốn làm nô lệ …’
“Đệt! Đứa nào mà dám lấy quốc ca làm nhạc chuông?” Điền Phỉ Phỉ mơ mơ màng màng rủa thầm.
“Không phải tớ!” Chương Lan lên tiếng trước.
“Cũng không phải tớ!” Đổng Nguyệt nối gót trả lời.
“Vậy … đó là … là … của Tiểu Bạch???” Điền Phỉ Phỉ trợn tròn mắt, nhìn chiếc giường phía đối diện. Cùng lúc đó, Chương Lan và Đổng Nguyệt cũng đưa mắt nhìn về chiếc giường kia.
Chỉ thấy chiếc mền màu vàng nhạt khẽ động đậy, một bóng người từ từ ló khỏi chăn, ngồi dậy.
“Tiểu Bạch! Sao hôm nay cậu dậy sớm như vậy!” Đổng Nguyệt thật sự không thể tin vào mắt mình, thét lớn.
Điền Phỉ Phỉ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đâu đâu … tớ coi coi … mặt trời hôm nay mọc từ hướng nào …. Ôi! Ngất ngất … sương mù dày đặc nhìn không ra lối!”
“Tớ bảo này … hai cậu ồn ào cái gì?” Chương Lan trừng mắt nhìn hai cô bạn một cái, sau đó cũng không nhịn được, mở miệng hỏi: “Tiểu Bạch, trưa nay không có tiết. Cậu dậy sớm thế này … Không lẽ …. Muốn lên lớp tự học?”
“Đúng! Hôm nay tớ phải lên lớp tự học!” Câu nói như đinh chém sắt đủ để khiến ba cô bạn cùng phòng há hốc mồm.
Phải biết một điều Tiểu Bạch có một nguyên tắc trong học kỳ này ‘Giờ môn tự chọn chắc chắn trốn, môn chính quy cũng phải trốn’. Chưa bao giờ cô rời giường trước mười giờ sáng. Vậy mà hôm nay lại phá lệ dậy sớm đến lớp tự học. Chuyện này thật sự là chuyện ngàn năm một thuở.
“Tiểu Bạch, chúc mừng cậu … Cuối cùng cậu cũng đã thoát khỏi bóng ma thất tình!” Chương Lan chìa ngón tay cái tỏ ý khen ngợi Bạch Sắt.
“Bóng ma thất tình … Không đi ra không biết. Nhưng mà bây giờ tớ mà không đọc sách thì chắc chắn tớ sẽ quay trở vào u mê tối tăm …” Bạch Sắt yên yên đáp lời.
Đổng Nguyệt bĩu môi: “Tiểu Bạch à, Lộ Tử Uyển chỉ là kẻ bạc tình. Tuy là hắn là trai Bắc Kinh, nhà giàu, đẹp trai … nhưng cậu cũng đã vì hắn u uất cả bốn tháng trời, cũng là lúc nên thoát ra …”
Nhắc tới Lộ Tử Uyển, Bạch Sắt động tác đang mặc quần áo dừng lại một chút.
Điền Phỉ Phỉ thấy tình thế không ổn liền lập tức chuyển đề tài: “Thật ra tớ còn thảm hơn cậu nhiều, Tiểu Bạch. Tháng trước tớ tỏ tình với lớp trưởng, nhưng bị cự tuyệt … Đấy cậu nhìn tớ xem, hoàn toàn không có chuyện gì! Ha ha ha ha … cậu phải học theo tố chất tâm lý này của tớ … Khà khà khà!”
“Là do da mặt cậu dày … Khà khà khà!” Chương Lan trêu tức.
Điền Phỉ Phỉ không phục: “Chương Lan cậu đừng có cười nhạo tớ. Tớ hỏi các cậu trong đám này ai dám chủ động đi tỏ tình.”
Chương Lan và Đổng Nguyệt lập tức chắp tay hướng về phía Điền Phỉ Phỉ vái lạy. Điền Phỉ Phỉ hai tay khoanh trước ngực, ra bộ ‘Miễn lễ, miễn lễ’.
Ngay lúc này, Bạch Sắt đột nhiên nói ra một câu: “Cậu đừng có đắc ý, không phải chỉ có cậu tỏ tình mà bị cự tuyệt thôi đâu. Tớ cũng từng bị.” Tuy rằng là chuyện từ rất lâu, nghĩ lại tựa như đã từ kiếp trước … nhưng đến giờ cô vẫn còn nhớ như in.
Ba người mồm năm miệng mười, trừng mắt hỏi ngay: “Ai???”
Điền Phỉ Phỉ giọng đầy thắc mắc: “Không phải lúc trước Lộ Tử Uyển theo đuổi cậu sao? Từ khi nào đã biến thành cậu tỏ tình rồi?”
Tiết tấu của Bạch Sắt lại khựng lại một chút.
Một hình bóng mơ hồ xẹt qua não bộ: tóc mái dài mượt, mũi cao thẳng, bờ môi mỏng, dáng vẻ thanh tao, mỗi khi nở nụ cười lấp ló lúm đồng tiền, ánh mắt đầy giảo hoạt.
Bạch Sắt bất giác run lên một cái, cô vẫn còn nhớ rõ như vậy?!!! Cô nhớ đến thầy giáo cấp ba, một cái tên in sâu trong đầu cô: Diệp Thanh Hân.
Đổng Nguyệt oán thán: “Mọe ơi! Ai nói nữ truy nam chỉ cách một tấm lụa mỏng? Đại Điền trông ngốc như vậy bị cự tuyệt không nói làm gì. Tớ với Tiểu Bạch đẹp như tiên nữ thế này, chủ động tỏ tình cũng bị cự tuyệt sao? Chẳng lẽ cậu tỏ tình với Kiệt Luân à?”
Điền Phỉ Phỉ: “Theo tớ thấy Tiểu Bạch tỏ tình với Kiệt Luân chưa chắc đã thất bại? A … Kiệt Luân chưa chắc ‘bự’ bằng Tiểu Bạch.”
Đổng Nguyệt tức giận dậm chân: “Hả????? Đại Điền!!! Cậu hết chuyện để nói rồi phải không? Dzú bự là cấm địa của tớ không biết à?”
…
“S-T-O-P!” Chương Lan hét lớn, “Đã bảy giờ một phút! Còn chưa chịu xuống giường? Có muốn qua kỳ thi cuối kỳ không hả?”
Đại ca của phòng quả nhiên vẫn bá đạo nhất, ba đứa còn lại không dám hó hé tiếng nào bổ nhào xuống giường.
*
Ăn xong bữa sáng, Bạch Sắt không cùng ba người bạn đến phòng tự học mà một mình đi đến Thư viện.
Ông thầy giáo biến thái môn văn học sử nước Anh vừa ra một đề tài luận văn, hơn nữa, còn chiếm nửa số điểm cuối kỳ. Cô chưa viết được chữ nào, cần phải ra Thư viện tra một ít tư liệu.
Đi chầm chậm trong sân trường, trên đầu trời mây u ám, hình như sắp mưa rồi. Học kỳ này Bạch Sắt hầu như nằm ì trong phòng ngủ. Hiện tại nhìn những tòa nhà xa xa gần gần đột nhiên dâng lên một cảm giác xa lạ.
Cơn gió thổi đến, làm rối tung mái tóc của cô, bay toán loạn trước trán, che khuất tầm mắt.
‘Ờ … đã mấy tháng rồi không đi cắt tóc, phải dành thời gian tu bổ chút xíu!’ Bạch Sắt nghĩ thầm.
Vào thư viện, một luồng khí ấm áp mang theo mùi mực in thoang thoảng … cảm giác nhẹ nhàng lâu lắm rồi không có được khiến tâm tình Bạch Sắt hưng phấn hẳn.
‘Fighting! Ngày hôm nay phải viết cho xong luận văn!’
Dựa theo thư mục sách, Bạch Sắt đi dọc từng kệ từng kệ tìm. Trên kệ bày đủ loại sách: Văn học thời kỳ Trung Cổ, Văn hóa Phục hưng, Văn học Thế kỷ 17, Văn học thời kỳ khai sáng, Văn học thời kỳ lãng mạn chủ nghĩa …
Cặp mắt cô vô thức trợn tròn: Chúng ta thật sự phải học những thứ này sao? Bỗng nhiên cô cảm thấy ngành học của mình thật trâu bò.
Bạch Sắt nhìn chăm chăm kệ sách, không biết nên đọc quyển nào. Đột nhiên có tiếng bước chân văng vẳng bên tai. Cô nghiêng đầu nhìn theo bản năng, không khỏi ngẩn người. Sáng sớm hôm nay còn xẹt qua trong đầu một bóng dáng đã nhiều năm không gặp, bây giờ lại xuất hiện rõ rõ ràng ràng ngay trước mắt, lại còn chỉ cách xa cô ba mét.
Đó đúng là … Diệp Thanh Hân!
‘Nhưng mà … Có lẽ anh ấy nhất định không nhớ ra mình.’ Bạch Sắt thầm nghĩ. Chỉ tiếp xúc một học kỳ năm lớp mười một, khi ấy Diệp Thanh Hân là giáo viên dạy giao tiếp mà một tuần cũng chỉ học có hai tiết, nhiều năm nay lại không hề liên lạc. Huống chi, con gái mười tám thay đổi rất nhiều. Bây giờ cô đã cao gấp đôi ngày trước, cho dù anh có nhớ tên cô đi chăng nữa thì chưa chắc đã nhận ra được dáng dấp của cô hiện tại.
Bạch Sắt tuân theo nguyên tắc ‘Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện’, cô dự định sẽ vờ như không quen biết, thu hồi ánh mắt, tiếp tục tra tìm tư liệu. Cô trông thấy Diệp Thanh Hân nở nụ cười với cô, khóe mắt hơi cong: “Bạch Sắt!” Đôi môi mỏng chuẩn xác gọi tên của cô, không sai một từ.
“Chào thầy Diệp!” Bạch Sắt cứng đờ người, có phần … căng thẳng.
“Đến tra tư liệu Văn học Anh?” Diệp Thanh Hân hỏi.
“Dạ … Vâng, em phải viết một bài luận về Văn học sử nước Anh. Ông thầy này thật biến thái, sắp đến kỳ thi cuối kỳ không chịu giảng phần trọng điểm, lại bắt bọn em đi viết cái luận văn gì gì đấy …” Bạch Sắt lúng túng lấy tay cuộn cuộn đuôi tóc.
Tuy rằng chuyện tỏ tình đáng xấu hổ kia đã qua nhiều năm, thậm chí cô có thể thề với trời bản thân cô không còn một chút suy nghĩ quá phận nào với thầy Diệp … Chỉ là, dù sao cũng là người thầm mến đầu tiên của cô, cũng là người duy nhất cô dám mở miệng tỏ tình, bi kịch hơn nữa là còn bị người ta quả quyết từ chối, cảm thấy xấu hổ cũng không có gì quá đáng đúng không?
“Quyển ‘Beowulf’ này rất hay!” Diệp Thanh Hân rút đại một quyển trên giá sách, đề cử cho cô.
(*Beowulf là truyền thuyết (legend) nhưng cũng gần như là thần thoại (myth). Beowulf thật ra là bài thơ cổ khuyết danh được truyền trong dân gian ở Anh từ những người Anglo-Saxons Bắc Âu di cư đến Anh vào thế kỷ 7-8 sau CN. Được coi như một sử thi của Anh.)
“Oạch … Quyển này nói về cái gì ạ?” Bạch Sắt dời sự chú ý vào tựa đề quyển sách.
“Đây là tác phẩm nói về nhân vật Beowulf có thể trảm yêu trừ ma, cùng với các cuộc tranh quyền đoạt vị, mang màu sắc thần thoại. Bộ này được viết dựa trên truyền thuyết dân gian của người German.” Thanh âm ôn hòa của Diệp Thanh Hân khẽ vang lên, “Em có cảm thấy hứng thú với bộ này không?”
Beowulf? Chơi trò gì đây? Bạch Sắt nhìn độ dày của quyển sách liền có cảm giác đau đầu chóng mặt, cô vội vàng lắc đầu: “Quyển này … Khả năng em đọc cũng không hiểu.”
“Ừm! Beowulf cũng khá xa lạ với em!” Diệp Thanh Hân tiện tay rút ra quyển ‘Utopia’, “Quyển này cũng rất nổi tiếng.”
Nổi tiếng? Bạch Sắt cẩn thận nhìn lại sáu chữ cái trên bìa … Rồi rồi … chắc chắn là do học kỳ này trốn quá nhiều, những quyển sách này cô chưa từng nghe qua bao giờ, khóe miệng cô giật giật: “Cái này là cái gì ạ?”
“Utopia, tác giả Thomas More. Trong tác phẩm này ông miêu tả môt xã hội bình đẳng, tài sản là của chung, mọi người sống hài hòa, có chung lý tưởng. Xã hội giả tưởng bây giờ đã biến thành danh từ ‘Chủ nghĩa không tưởng’.” Diệp Thanh Hân nhìn dáng vẻ lơ ngơ của Bạch Sắt, anh trả sách về chỗ cũ: “Nếu như em vẫn không thích, như vậy … Ở đây có một loạt tác phẩn của Shakespeare: Hamlet, Romeo và Juliet, Người lái buôn thành Venice, Vua Lear, những quyển này chắc chắn không hề xa lạ với em!”
Bạch Sắt liếc một cái, lấy tay chỉ đại một quyển: “Thầy Diệp, đây là sách gì?”
“À! Là tác phẩm của William Congreve. Đây là truyện ‘Love for love’, dịch là ‘Lấy tình trả tình’. Còn quyển này là ‘The way of the world’, Con đường trần tục. Hai quyển này là hài kịch. Vào thế kỷ thứ 17, vua Charles II phục ngôi, chấm dứt chính quyền Thanh giáo. Các rạp hát bị đóng cửa một lần nữa được mở ra, kịch nghệ Anh Quốc được tái sinh. Đây là hai tác phẩm tiêu biểu cho thời đại này.”
“Vậy còn quyển này?”
“Đây được coi là cha đẻ của dòng tiểu thuyết Anh, Daniel Defoe, tác phẩm tiêu biểu ‘Robinson phiêu lưu ký’, Moll Flanders. Quyển ‘Robinson phiêu lưu ký’ em nhất định biết rồi. Còn Moll Flander kể về một nữ công nhân tên Moll ở Anh, vì cuộc sống mà đã bị bức trở thành một kỹ nữ và một tên trộm vặt.”
“Còn đây?” Bạch Sắt tiện tay chỉ một quyển.
“Là Tobias Smollett, ‘Cuộc phiêu lưu ngẫu nhiên của Roderick’. Tác phẩm kể về một thiếu niên ở tầng lớp thấp, bố cục không theo quy chuẩn, diễn tiến nhanh, yêu ghét đan xen, biến hóa phức tạp.”
“Thầy Diệp …” Bạch Sắt không khỏi tặc lưỡi, “Giá sách lớn thế này, không phải thầy đã đọc hết rồi chứ???”
Tuy rằng là câu hỏi, nhưng nếu Diệp Thanh Hân trả lời là ‘Đúng’, cô cũng chẳng ngạc nhiên chút nào. Nhiều năm trước đây đã từng có một Diệp Thanh Hân đứng trên bục giảng đọc làu làu tên của các quốc gia trên thế giới, trong nháy mắt những hình ảnh xưa cũ lại thoáng qua trong đầu cô.
Diệp Thanh Hân cố nén để khỏi phá lên cười, gật đầu: “Ừm! Đọc qua rồi! Nếu không làm sao tôi có đủ tư cách làm thầy giáo dạy Văn học sử nước Anh cho các em chứ?”
“Hả???” Nửa câu đầu, Bạch Sắt không hề bất ngờ, nhưng nữa câu sau khiến cho cô đứng bất động năm giây. Anh vừa nói gì … Anh là thầy giáo môn Văn học sử nước Anh?
Diệp Thanh Hân nháy mắt với cô một cái: “Đúng! Người mà em vừa đề cập, không chịu chú trọng giảng điểm chính, ông thầy giáo biến thái bắt làm luận văn … Chính là tôi!”
“Hả???” Bạch Sắt suýt chút nữa té xỉu. Xong đời, ngày hôm nay, học kỳ này, lần đầu tiên lên lớp tự học, lần đầu tiên khổ đến mức này! Sớm biết thì chẳng thèm phải nỗ lực làm gì … Này coi đi, nỗ lực của cô thật sự phải xem lại.
Đúng như dự đoán, Diệp Thanh Hân nói tiếp: “Bạn học Bạch Sắt, ròng rã một học kỳ, em hình như chưa lên lớp của tôi giờ nào?”
“Em … em … Xin lỗi thầy Diệp …” Bạch Sắt lắp bắp.
“Mau về ôn tập đi!” Nhìn dáng vẻ luống cuống của cô, anh bất giác mỉm cười: “Có chỗ nào không hiểu có thể liên lạc tôi bất cứ lúc nào. Có cầm điện thoại di động theo không?”
Bạch Sắt sợ hãi, run run rút di động khỏi túi, đưa cho Diệp Thanh Hân. Ngón tay thon dài, sạch sẽ của Diệp Thanh Hân bấm bấm mấy cái, “Đây là số của tôi. Có câu hỏi, gọi cho tôi.”
“Dạ … Dạ được! Cám ơn thầy Diệp!” Bạch Sắt gật đầu lia lịa, nhìn bóng anh rời đi, trong phút chốc cô đã thấu hiểu được thế nào là đại nạn không chết.
*
Rốt cục Bạch Sắt chọn một quyển sách mình đã từng đọc qua thời học tiểu học ‘Robinson phiêu lưu ký’, dĩ nhiên quyển này là bản tiếng Anh, quay về phòng tụ họp cùng đồng bọn.
“Này! Các cậu tại sao ai nấy cũng không chịu nói cho tớ biết thầy giáo dạy môn Văn học sử nước Anh là Diệp Thanh Hân chứ?” Bạch Sắt dùng giọng điệu u uất chất vấn.
“Khụ khụ! Mong cậu vui lòng không được gọi thẳng đại danh của thầy Diệp! Là cấm kị, hiểu chưa?” Đổng Nguyệt trừng mắt liếc Bạch Sắt, rồi trưng ra bộ mặt e thẹn: “Nữ sinh trường ta đều gọi thấy ấy là: Tiểu Diệp.”
Bạch Sắt chết trân, suýt chút nữa sặc nước miếng mà chết.
“Tiểu Bạch à, khai giảng được hơn một tháng, phòng chúng ta hằng đêm đều thảo luận đề tài ‘Tiểu Diệp’ …. Chỉ do cậu thất tình, tai ù mắt hoa thôi.” Điền Phỉ Phỉ lên tiếng.
“Các cậu thảo luận Diệp Thanh Hân … À không, thảo luận Tiểu Diệp về vấn đề gì?” Bạch Sắt hỏi.
“Rất nhiều, Phó giáo sư trẻ nhất Bắc Ngoại, Phiên dịch viên cao cấp của Bộ Ngoại Giao, là bác học, kiến thức uyên thâm, ‘Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở’ ….” Đổng Nguyệt không tiếc lời khen ngợi.
Bạch Sắt bĩu môi: “Nổ quá!”
Chương Lan thận trọng gật đầu: “Giờ Văn học sử nước Anh lần nào cậu cũng trốn, trống vị trí này đã khiến cho tớ, một mỹ nhân được hưởng phúc lợi. Cậu không biết rằng giờ học của thầy ấy chật ních, không còn một chỗ, phải biết chộp thời cơ mới có thể giành được hàng ghế đầu.”
“Thế nhưng, anh ấy cũng đâu được coi là soái …” Bạch Sắt nhỏ giọng.
“Đẹp trai thì có lợi gì chứ? Cũng vẫn bị giẫm đạp mà thôi. Thời nay, cái cần nhất chính là khí chất, hiểu không? Là khí chất!” Điền Phỉ Phỉ lớn tiếng.
“Được rồi!” Bạch Sắt bất đắc dĩ gật đầu, đọc hết toàn bộ sách trên kệ, làm sao mà không thể không có khí chất cho được?
Chương Lan đột nhiên thở dài: “Có điều … Nói đi nói lại, giá mà Tiểu Diệp chịu tiết lộ một vài trọng điểm nhỏ nhỏ thì càng hoàn mỹ hơn. À! Đúng rồi! Sao đột nhiên lại hỏi Tiểu Diệp?”
Bạch Sắt phiền muộn: “Vừa nãy mới đụng ở thư viện. Người ấy là thầy dạy giao tiếp năm cấp ba của tớ. Tớ trốn học kỳ này đã bị thầy ấy phát hiện. May mà còn nể tình cũ, mới không bị bắt phạt.”
“Trời trời! Hai người còn có quan hệ này sao? Dám cố tình che giấu tổ chức!” Điền Phỉ Phỉ gào lên.
Bạch Sắt liên tục kêu oan: “Tớ không giấu, tớ cũng vừa mới biết thầy ấy dạy Văn học sử nước Anh thôi mà!”
“Cậu nói hai người có chút giao tình. Vậy … cái đó … cậu nắm được trọng điểm chưa?” Điều Chương Lan quan tâm nhất vẫn là ‘Trọng điểm’.
“Không …” Bạch Sắt lắc đầu.
“Cậu khờ quá đi!” Cả ba cái miệng hét lên cùng một lúc.
Bạch Sắt đưa tay đầu hàng.
*
Bạch Sắt khắc khổ dày công học tập cả nửa tháng trời, rốt cục cũng có được một tia sống sót qua các kỳ thi. Ngày mai là môn cuối cùng, Văn học sử nước anh. Cũng chẳng biết cái bài luận ‘Robinson phiêu lưu ký’ thế nào rồi, nhiều lắm thì điểm trung bình. Nói chung trọng trách thì nặng mà đường còn xa.
Phạm vi ôn tập môn này cực kỳ khó khoanh vùng. Hai ngày nay Bạch Sắt lại bị cảm, trưa cô nằm ngủ một lúc nên không cùng nhóm bạn cùng đi đến giờ tự học, bây giờ đến lớp thì không còn một chỗ ngồi. Không còn cách nào khác, Bạch Sắt vừa ho vừa quay trở về phòng ký túc.
Đi được nửa đường phảng phất nghe thấy tiếng ai đó gọi tên cô. Bạch Sắt ngẩng đầu, ‘Tiểu Diệp trong truyền thuyết’ đang nhìn cô, bộ dáng rất thân thiện.
“Bạch Sắt, sao lại ho dữ vậy? Bị cảm?” Diệp Thanh Hân lên tiếng hỏi.
“Vâng. Em bị mấy ngày rồi, sức đề kháng đã hoàn toàn đầu hàng!” Bạch Sắt nhẹ nhàng trả lời.
“Em á …” Diệp Thanh Hân khẽ cau mày, nói được một nửa thì dừng lại. Mấy giây sau, anh mới hỏi tiếp: “Còn mấy môn?”
Bạch Sắt ngượng ngùng cười cười: “Chỉ còn môn Văn học sử nước Anh.”
“Ôn tập xong chưa?”
“Em ôn gần xong rồi!”
“Nếu vậy bây giờ tôi đưa em đi bệnh viện khám!” Diệp Thanh Hân quả quyết.
“A!!!! Không cần đâu. Khụ khụ khụ …” Bạch Sắt hô lên, sau đó lại ho một tràng.
“Đi thôi!” Diệp Thanh Hân vừa nói vừa cầm lấy túi xách của Bạch Sắt.
“Khụ khụ khụ …. Không được, không được … Chiều mai thi rồi mà em mới ôn được một phần ba!” Bạch Sắt cuống lên, cuối cùng thành phải thú nhận.
“Dù vậy cũng phải đi khám bệnh trước đã rồi tính tiếp!” Diệp Thanh Hân nhìn cô chăm chú, ngữ khí nghiêm túc.
Bạch Sắt ngại ngại cúi đầu: “Thầy Diệp … Thật sự không cần đi bệnh viện … Chỉ là cảm xoàng thôi, em ngủ một giấc là khỏe…” Dừng một chút, cô le lưỡi một cái, rồi tiếp lời: “Chỉ là … Nếu thầy có thể nói chút chút cho em điểm nào quan trọng… Vậy thì, đêm nay em có thể ngủ thêm được một chút.” Thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Cô nói xong mà một lúc lâu sau vẫn không có động tĩnh, Bạch Sắt cũng không dám ngẩng đầu quan sát nét mặt của Diệp Thanh Hân.
Quá một hồi lâu, rốt cục đỉnh đầu Bạch Sắt mới vang lên giọng nói: “Được rồi! Tôi đưa em đi mua thuốc trước, sau đó qua phòng làm việc của tôi, tôi giúp em ôn tập.”
“Không cần phiền thầy như thế đâu!” Bạch Sắt vội vã ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt trong suốt, có thể thầy được hình ảnh cô ở trong đó, không hiểu sao tim cô đập nhanh hơn, “Thầy Diệp … Em … Em có thể tự đi mua thuốc được. Còn trọng điểm, thầy … nếu không thầy có thể gửi email cho em được chứ? Em có thể tự coi được …”
Bạch Sắt không biết được tâm trạng của Diệp Thanh Hân lúc này, đôi mắt anh tối sầm lại, bờ môi cong cong. Một lúc sau, Diệp Thanh Hân mới đáp lời, giọng điệu vẫn rất nhu hòa: “Vậy em đưa tôi địa chỉ email.”
Một người đắc đạo, gà chó lên trời.
Bạch Sắt rời khỏi tiệm thuốc tây, quay trở về ký túc, vội vội vàng vàng mở máy tính. Quả nhiên trong hòm thư đã có một email mới nằm yên ở đó, quan trọng nhất là người gửi chính là Diệp Thanh Hân.
Bạch Sắt lập tức gọi điện cho đồng bọn mau quay về, dĩ nhiên không quên nhắc nhở nhẹ ba người tiện đường mua trà sữa, trái cây, bánh ngọt để thưởng công bội hậu cho cô.
Thầy giáo ra đề đưa ra trọng điểm ôn tập, quan trọng là gì? Chính là trực tiếp cho biết đề thi là thế nào. Có ‘thần khí’ này, phòng ký túc 502 bừng bừng nhiệt huyết ôn tập, đến khoảng chín giờ, mọi người trên cơ bản đã có thể nắm được bài thi.
Chính sự xong xuôi, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ tắt điện … Bây giờ làm gì? Đàn bà tẻ nhạt, sẽ lộ nguyên hình … chỉ có một việc ‘Buôn dưa lê’.
Đổng Nguyệt cắn cắn bút, là người đầu tiên lên tiếng hỏi: “Tiểu Bạch, làm sao cậu có thể câu được Tiểu Diệp nói ra trọng điểm vậy? Tiểu Diệp công tác ở Bộ Ngoại Giao, số lần xuất hiện ở trường chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thầy ấy cũng không cho ai số điện thoại hay email gì gì đó. Người bình thường căn bản tìm không được thầy!”
Bạch Sắt cười gượng hai tiếng: “Ha ha ha … Nhân phẩm ‘thật’ sẽ có ngày bị lòi đuôi. Tớ đang đi dạo trên đường thì gặp thầy thôi!” Cô không nói dối, đúng là tình cờ gặp trên đường, chỉ là … khi biến mất cô đã có trong tay số điện thoại và email của Diệp Thanh Hân.
Chương Lan nâng nâng gọng kính, đảo mắt: “Trên đường gặp phải? Không phải ‘ngẫu nhiên’ gặp nhau lại có thể nói cho cậu ‘trọng điểm’? Người bình thường làm được ư?”
“Không phải!” Bạch Sắt nhắm mắt giải thích, “Chẳng phải các cậu cứ chăm chăm bắt tớ lấy được thông tin điểm trọng yếu của môn học sao? Tớ mặt dày mày dạn cầu xin thầy ấy …”
Điền Phỉ Phỉ trợn tròn mắt: “Mặt dày mày dạn cầu xin Tiểu Diệp thì thầy sẽ nói trọng điểm sao? Đừng thấy tớ ngốc rồi lừa tớ! Sinh viên nào không biết Tiểu Diệp ngoài mặt bình dị, gần gũi, nhưng thực chất là người nghiêm túc và lạnh lùng. Hoa khôi của khoa mình đã từng tìm thầy ấy xin xỏ để thầy có thể tiết lộ chút thông tin, sau khi tan học quấn thầy không rời, Tiểu Diệp một từ cũng không nói! Chẳng lẽ cậu và Tiểu Diệp thật sự có quan hệ đặc …”
“Vớ vẩn! Không giải thích gì hết!” Bạch Sắt đập bàn một cái, “Nói chung, tớ dám thề với trời, tớ và Diệp Thanh Hân rất rõ ràng, tớ không có ý gì với thầy ấy!”
Ba người bạn bị lửa giận của Bạch Sắt khiến cho kinh hãi.
Chương Lan vô tội thốt lên: “Này … Tiểu Bạch, bọn tớ đâu nói cậu có ý gì với Tiểu Diệp …”
Điền Phỉ Phỉ giọng oan ức: “Tiểu Bạch, cậu hung dữ như thế làm gì cơ chứ?”
Bạch Sắt không nói thêm lời nào, cô im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Ừ … Coi như tớ sai, nghĩ oan cho các cậu … Sorry!”
Đổng Nguyệt cợt nhả: “Ừm! Tớ thay mặt đồng đội nhận lời xin lỗi của cậu. Tái bút: Tớ không cảm thấy cậu có ý với Tiểu Diệp … nhưng mà, Tiểu Diệp đối với cậu có chút lưu …”
Bạch Sắt nổi giận, trợn mắt nhe nanh, ba cô bạn đưa mắt nhìn nhau tự hiểu phải câm miệng, rút lui.
Chỉ còn mình Bạch Sắt ngồi ở bàn học, hai tay chống cằm, cắn cắn môi: Nói trọng điểm thì có là gì? Quan tâm thì có là gì? Diệp Thanh Hân là hạng người nào chẳng lẽ mày còn chưa hiểu sao Bạch Sắt? Cho dù anh ấy có đối xử tốt với mày cỡ nào đi chăng nữa cũng chỉ là kiểu quan tâm của ‘Thầy’ đối với ‘Trò’ mà thôi. Bạch Sắt à Bạch Sắt, lần này đừng đần độn lại giẫm lên vết xe đổ.
Ký túc tắt đèn.
Đêm đến, sự yên tĩnh khiến con người ta chỉ muốn trầm luân.
Bạch Sắt co người nằm trên giường, bộ não vô thức bay về bốn năm trước, năm cấp ba ….