Ngày Ngày, Quán Quân Bơi Lội Trèo Lên Giường Tôi

Chương 4: Bà nội muốn cháu trai yêu quý cưới vợ



“Thần à...” Tiếng bà nội nhỏ nhẹ cất lên.

Phương Thần thấy bà nội tỉnh dậy tự lúc nào, liền mau chóng đỡ bà ngồi lên.

“Bác sĩ nói thế nào vậy?”

“Dạ không sao ạ, sức khỏe nội còn tốt lắm.” Anh nói dối.

“Khỏe gì chứ, người càng già thì càng yếu đi, sau đó sẽ chết ấy mà.”

Trông nụ cười hiền từ của bà nội, Phương Thần càng thêm nặng lòng, cúi đầu trầm mặc trong vài phút. Rồi anh ngước lên, lấy lại dáng vẻ tươi cười, nắm tay bà:

“Nội ơi, dạo này nội có muốn làm gì không ạ? Như đi du lịch, thích ăn món gì, mua sắm cái gì, con sẽ cùng nội làm những việc đó.”

“Cháu bà nổi tiếng, lúc nào cũng bận rộn, sao có thời gian chứ?”

“Con sẽ cố gắng sắp xếp lịch trình, chỉ cần nội vui vẻ là được.”

“Thế thì… nội muốn con lấy vợ, sinh con, để nội có chắt ẵm bồng cho đỡ buồn.”

“Đang nói về nội sao lại chuyển hướng sang con ạ.”

“Nội sống từng tuổi này rồi chỉ muốn nhìn con lập gia đình thôi.” Bà nội nắm tay cháu trai, cười dịu dàng: “Đứa cháu đáng thương của bà, từ nhỏ đã không có ba mẹ bên cạnh, một tay nội chăm con lớn. Nội muốn sống với con thật lâu, nhưng tuổi ngày càng già đi. Chỉ sợ, đến khi nội mất rồi, Phương Thần của nội chỉ còn lại một mình. Ai sẽ ở bên cạnh con những khi buồn vui? Cứ nghĩ đến đó, nội lại đau lòng.”

Bà nội rơi nước mắt không khỏi làm Phương Thần vội vã đứng dậy ôm lấy bà:

“Nội ơi, đừng khóc.”

“Thần à, nội không biết thời gian của mình còn lại bao lâu, nếu có thể nhìn con lấy vợ, sống hạnh phúc thì nội mãn nguyện lắm rồi, chẳng còn mong gì hơn nữa.”

Lắng nghe giọng bà nghẹn ngào, Phương Thần chỉ biết nhắm mắt lại và gật đầu.

Đóng cửa phòng, Phương Thần bước ra dãy hành lang vắng vẻ, cứ hễ nghĩ đến nước mắt của bà nội thì không kìm lòng được. Lấy ra tấm danh thiếp, anh nhìn vào cái tên “Kiều Dung”.

Lúc ở trạm xe buýt, khi cầm túi giấy lên xem thì anh tình cờ phát hiện tấm danh thiếp này, liền tiện tay nhét vào túi áo.



Trong đầu Phương Thần nhớ lại dáng vẻ Kiều Dung khi ấy. 8 năm rồi, cứ tưởng đã không thể gặp lại dù cả hai sống cùng một thành phố.

Nào ngờ, cô đột ngột xuất hiện trước mặt anh, cứ thế khiến tâm tư ngày xưa chợt nhiên sống lại, để rồi anh nhận ra cảm xúc dành cho cô còn vẹn nguyên, cứ như chỉ mới ngày hôm qua.

Kiều Dung, vẫn khuôn mặt đáng yêu đó giờ đã trở nên xinh đẹp hơn, đôi mắt tròn xoe linh động như hút lấy người khác, chiếc mũi nhỏ, đôi môi mỏng cứ hay mím lại. Tóc cô dài hơn xưa rồi, kiểu uốn xoăn, vừa sang trọng vừa cá tính.

Phương Thần thấy Kiều Dung mặc áo thun, bên ngoài khoác áo vest nữ màu nâu nhạt, mặc quần jean và giày thể thao, trông cô thật năng động, riêng điều này thì khác với hồi đi học vì cô khá rụt rè.

Giờ anh mới biết hóa ra cô làm biên tập viên đài truyền hình. Sau nhiều năm, cô bé nhút nhát đã trở thành một cô gái hoạt bát, sôi nổi.

Siết nhẹ tấm danh thiếp trong tay, Phương Thần bỗng nghĩ, liệu đây có phải là duyên phận giữa anh và Kiều Dung? Liệu hai người có thể bắt đầu lại lần nữa...?

*****

Kiều Dung vươn vai uể oải, nhìn lên đồng hồ đã 7 giờ tối rồi, chuẩn bị đi ăn cơm thì nghe điện thoại reo, nhìn vào màn hình hiện lên số lạ, liền bắt máy.

“Alo, có phải là biên tập viên đài truyền hình LTV, cô Kiều Dung?”

“Đúng vậy, cho hỏi anh là...?”

“Sao, trưa nay chúng ta mới gặp mặt mà chưa chi cô đã quên giọng tôi rồi à?”

Là Phương Thần? Kiều Dung bất ngờ, không nghĩ anh lại gọi cho mình:

“Anh... sao anh có số điện thoại của tôi vậy?”

“À, tình cờ tôi thấy tấm danh thiếp của cô trong túi đồ lót trưa nay nên đã lấy.”

“Đừng có nhắc tới đồ lo...” Kiều Dung ngưng bặt vì giọng mình khá lớn khiến các đồng nghiệp nhìn, liền hạ giọng “Đừng có nói về đồ lót của tôi nữa, tên đáng ghét!”

“Rồi rồi, nói chung là tôi gọi điện thoại từ danh thiếp của cô.”

Hóa ra ngay lúc đó Phương Thần đã phát hiện tấm danh thiếp nên mới biết ra Kiều Dung! Thế mà anh ta nói hay lắm, nào là “dù 8 năm rồi, chỉ nhìn thoáng qua tôi cũng nhận ra cô”, đúng là dóc tổ! Cô lại nghe đầu dây bên kia tiếng Phương Thần:

“Này, cô còn ở đó không?”



“Còn, anh gọi cho tôi vào giờ này có chuyện gì không?”

“Tôi có việc quan trọng muốn gặp cô, dành chút thời gian ăn tối với tôi nhé.”

Kiều Dung thoáng lưỡng lự, thiết nghĩ giữa hai người sau nhiều năm xa cách thì có việc quan trọng gì chứ? Chưa kể, còn vài chuyện trong quá khứ thời đi học giữa họ cũng chẳng hay ho gì, tốt nhất không nên gặp mặt thì hơn.

“Tôi từ chối, trừ khi anh nói rõ đấy là chuyện gì để tôi xem xét đã.”

“Chuyện này dài dòng, phải gặp mặt nói mới được.”

“Vậy thì thôi, tôi cúp máy đây.”

“Khoan đã!” Giọng Phương Thần kéo giật Kiều Dung: “Nếu cô không chịu, tôi sẽ chạy xe đến đài truyền hình LTV, nói cho mọi người biết chúng ta yêu nhau!”

“Anh điên hả? Đừng có làm bậy!” Kiều Dung gắt khẽ.

“Cô cũng biết tôi nổi tiếng ra sao, cho nên cô mà là bạn gái tôi thì chuyện sẽ rắc rối cỡ nào, nếu không muốn điều đó xảy ra thì ăn tối với tôi đi. Chỉ một bữa tối thôi, sau khi nghe tôi nói chuyện xong rồi cô muốn thế nào cũng được.”

Phương Thần đã nói tới mức này, Kiều Dung còn có thể từ chối sao?

“Hiểu rồi, chúng ta gặp nhau ở đâu?”

“Khỏi cần, tôi đang đậu xe ngay bên dưới tòa nhà LTV, cô ra đây luôn đi.”

Gì chứ? Tên điên này! Giở trò đánh úp luôn à? Kiều Dung cúp máy, vội vã chạy đi. Vừa bước ra khỏi thang máy dưới tầng trệt, Kiều Dung chạm mặt Tào Vũ Quốc! Nhác thấy cô, anh chàng hot boy đã mỉm cười:

“Em ăn tối à, anh cũng định ra ngoài đây, tiện thể chúng ta đi chung...”

“A tiếc quá, em lỡ có hẹn với bạn rồi, để ngày maianh nhé.”

Quan sát Kiều Dung hối hả chạy ra ngoài, Vũ Quốc tự hỏi, cô đi gặp ai mà lại vội vàng tới vậy? Bất giác tò mò, anh bước đến tấm kính lớn, nhìn ra ngoài.

Bên lề đường với dòng người qua lại, anh thấy Kiều Dung chạy đến bên chiếc xe hơi BMW đang chờ, kế bên còn có một chàng trai trẻ mặc áo Adidas màu đen, đeo khẩu trang đứng quay lưng. Cả hai nói gì đó, tiếp theo thì lên xe cùng nhau.

Chiếc xe hơi chạy đi, Vũ Quốc nhìn xuống ly cafe trên tay mình, tự nhủ: Kiều Dung hẹn gặp một chàng trai ư, lại còn rất giàu có nữa!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv