Trong tuần tiếp theo, một số việc lớn đã xảy ra.
Đầu tiên là việc Nhuệ Ý chính thức công bố chấm dứt hợp đồng với Lý Mộc Dao. Đồng thời, Lý Mộc Dao cũng tuyên bố thành lập phòng làm việc cá nhân. Nhóm fan đã có chuẩn bị, thậm chí đến lý do thoái thác cũng đã thống nhất xong. Weibo vừa thông báo một cái, họ giống như những binh lính được huấn luyện kỹ càng, vào weibo của Nhuệ Ý và Lý Mộc Dao copy paste một nội dung, lèo lái dư luận.
Dường như chuyện này vừa thông báo đã leo lên hot search. Quần chúng ăn dưa bấm vào xem cũng chẳng thấy nội dung có giá trị gì, tất cả đều là bình luận khống bình của fan Lý Mộc Dao. Có không ít người bị tẩy não tưởng rằng Nhuệ Ý nhân lúc cô ta hot nên hút máu điên cuồng. Rồi dùng tài nguyên của cô ta để nâng người mới, ép cô ta xào couple. Thậm chí còn bị cấp trên quấy rối tình dục.
Dưới áp lực này Lý Mộc Dao đã vùng lên đấu tranh, kiên quyết rời công ty và tự lập phòng làm việc riêng!
Sau khi xem xong chuyện xưa vô cùng đặc sắc này, Thẩm Tâm không nhịn được vỗ tay cho Lý Mộc Dao. Cô còn khá tò mò vị cấp trên nào đã quấy rối tình dục cô ta.
Quần chúng ăn dưa trên weibo cũng vô cùng tò mò về việc này. Có người đoán là sếp Diệp của Nhuệ Ý. Dù sao trước đay hai người từng cùng lên hot search mấy lần rồi. Chắc chắn đều do sếp Diệp cố ý!
Thẩm Tâm cảm thấy việc đổi trắng thay đen này thực sự đáng kinh ngạc.
Nhuệ Ý cõng mấy cái nồi oan ức như thế nhưng weibo vẫn im ắng. Mặc cho fan chửi rủa cũng không đăng bất cứ bài weibo nào.
Cho đến ngày hôm sau, truyền thông bất ngờ đưa tin Lý Mộc Dao đã bị cảnh sát đưa đi để hỗ trợ điều tra.
Weibo lần thứ 2 rúng động.
Bởi vì Lý Mộc Dao là người nổi tiếng. Có rất nhiều người chú ý đến cô ta. Chỉ cần bất cẩn một chút sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt đến xã hội. Vậy nên việc cô ta bị cảnh sát đưa đi đã nhanh chóng được weibo của Chính phủ đăng tin.
Nội dung chủ yếu là có người tố cáo Lý Mộc Dao liên quan đến một vụ tai nạn ô tô ở thành phố H.
Trong thông báo, các bên đều đã được ẩn tên đi. Nhưng sức mạnh của cư dân mạng vô cùng kinh khủng, không mất bao lâu đã tìm ra người bị tai nạn xe ở thành phố H là Diệp Tri Du. Cảnh sát địa phương đã bắt được nghi phạm là Đào Hạo Nhiên. Còn Lý Mộc Dao có lẽ là do bị Đào Hạo Nhiên tố cáo.
Còn Diệp Tri Du, chính là sếp Diệp của Nhuệ Ý, là con trai của chủ tịch Nhuệ Ý.
Bấy giờ, mọi người mới xem lại phong ba chấm dứt hợp đồng ngày hôm qua, đã phân biệt được một số thứ ———- đặc biệt là weibo của Nhuệ Ý sau một ngày yên lặng, đã chia sẻ lại thông báo Lý Mộc Dao bị đưa đi hỗ trợ điều tra của cảnh sát.
“Vãi, tôi cứ tưởng là tin tức giải trí, ai ngờ lại là tin tức về pháp luật??”
“Tìm người tông xe vào con trai nhà người ta, công ty không chấm dứt hợp đồng mới là lạ [ăn dưa]”
“Đây rõ ràng là do Đào Hạo Nhiên muốn thoát tội nên mới cắn bừa. Quả nhiên dân trí trên weibo là chỗ trũng mà [mỉm cười]”
“Thế ông nói xem sao Đào Hạo Nhiên không cắn người khác mà lại cắn Lý Mộc Dao nhỉ [mỉm cười]”
“Fan của Lý Mộc Dao cứ nhảy nhót đi. Muốn xem chị gái nhà các bạn khóc sau song sắt à? [doge]”
“Không nhưng sao Lý Mộc Dao lại tìm người đụng Diệp Tri Du thế? Không yêu được nên sinh hận đi giết người à? Đáng sợ quá đi mất.”
“Hahahahaha mất công fan của Lý Mộc Dao còn viết nhiều bình luận cho cô ta như thế. Vả mặt à?”
“Đề nghị Nhuệ Ý kiện. Trước đó fan của Lý Mộc Dao chửi người hung hăng như vậy cơ mà. Có thể kiện tội phỉ báng nhỉ? [mỉm cười]”
Thẩm Tâm cũng nhờ việc ăn dưa trên weibo mới biết được việc Đào Hạo Nhiên kéo Lý Mộc Dao vào. Theo trực giác của cô thì vụ tai nạn xe này không liên quan gì đến Lý Mộc Dao. Đào Hạo Nhiên làm thế chỉ vì muốn thoát tội mà thôi. Nhưng Lý Mộc Dao chắc chắn cũng chẳng phải bông hoa sen trong sạch như fan cô ta bảo. Vụ việc thì cứ để cảnh sát điều tra. Còn cô giờ…. cũng chẳng có sức mà nhọc lòng việc này.
Bởi vì người đang tĩnh dưỡng ở nhà, Diệp Tri Du, làm việc vẫn rất có hiệu suất, liên lạc với Thôi Ngọc và đoàn đội của ông. Video quảng cáo của công ty du lịch đã được đưa vào chương trình làm việc. Quảng cáo lần này do Thẩm Tâm trực tiếp quay. Để có kết quả tốt nhất, Diệp Tri Du vô cùng tri kỉ còn đăng ký cho cô một khóa học hình thể cấp tốc, khiến Thẩm Tâm mệt như cún.
Diệp Tri Du bệnh đến thế rồi còn ra lệnh, sắp xếp cho cô rõ ràng như vậy!
Vào buổi học cuối cùng, giáo viên đặc biệt cho Thẩm Tâm nghỉ sớm về lấy tinh thần mai quay chính thức. Thẩm Tâm học 8 tiếng một ngày. Ngoài việc học về hình thể, khí chất, cô còn có các lớp học về cảm nhận ống kính, chụp ảnh và các lớp liên quan đến quay chụp khác. Chuyên nghiệp như thể cô sắp debut đến nơi. Nhưng mệt thì mệt, cuối cùng cũng vẫn có kết quả. Cái khác không nói nhưng ít nhất phần tạo dáng khi chụp ảnh của cô phong phú hơn, không còn chỉ dựa vào giơ tay bắn tim đi khắp thế giới nữa.
Cô cũng đã bàn bạc và thống nhất với đoàn đội về nội dung của quảng cáo lần này. Phong cách thì đi theo kiểu phim bom tấn ———– cô không cần phải nói một câu quảng cáo nào, rồi tạo kiểu dáng giống như khi ở Cát Duyệt. Quảng cáo lần này không có lời thoại nào cả. Cô vào vai một nữ du khách bình thường có vẻ ngoài xinh đẹp. Camera đi theo từng bước chân của cô đến những thắng cảnh của thành phố A. Tất nhiên là còn chèn thêm cảnh đến nhà hàng mới theo kiểu “single table” của Úc thị.
Thẩm Tâm vô cùng thích giả thiết này, nhất là vị “nữ du khách bình thường có vẻ ngoài xinh đẹp”.
Rất sát với tính cách của cô.
Nhuệ Ý không hổ là có chuyên môn về mảng điện ảnh và truyền hình, quay chụp, stylist đều là những đội đã từng có giải thưởng. Giờ đây lại chỉ phục vụ cho mình Thẩm Tâm. Cô giật mình nhưng cảm giác bản thân sắp debut cũng càng ngày càng mãnh liệt theo.
Để tiện cho đạo diễn có thể hình dung phong cách quay phim, Diệp Tri Du còn tìm người viết trước một bài hát. Thẩm Tâm đã nghe thử một lần, BGM nhẹ nhàng, êm tai. Chỉ cần nghe giai điệu là trong đầu đã mường tượng ra được hình ảnh.
Sau này cô mới biết được ca khúc này là do nhà sản xuất nhạc đại tài Kiều Dĩ Thần sáng tác.
Diệp tổng ở thành phố A đúng là có tác dụng đó!
“Chuẩn bị xong chưa?” Sau khi địa điểm quay phim sẵn sàng, trợ lý đạo diễn đến thúc giục chuyên viên trang điểm và làm tóc. Thẩm Tâm đã thay xong bộ trang phục đầu tiên, tóc cũng đã tết xong. Nhà tạo mẫu tóc vén tóc chỉnh một vài chi tiết. Chuyên viên trang điểm cũng đang làm nốt bước cuối.
“Xong ngay đây.” Nhà tạo mẫu tóc đáp, bước ra xa nhìn thành quả của bản thân, hài lòng “Xong rồi. Tuyệt phẩm.”
“Tôi cũng xong rồi.” Chuyên viên trang điểm cất cọ đi, chỉnh lại mái bằng của Thẩm Tâm.
“Xong rồi thì đi theo tôi.” Trợ lý đạo diễn nhìn Thẩm Tâm, đưa cô đến trường quay. Cảnh đầu tiên được quay tại biển hoa của công viên Tinh Quang. Giờ mới là đầu xuân, nhiệt độ cũng không cao lắm, nhưng vì muốn quay được cảnh đẹp nhất nên Thẩm Tâm mặc đồ mùa xuân. Giờ chợt cởi áo khoác ra, vẫn cảm thấy hơi se se lạnh.
Đạo diễn Thôi đã nghiên cứu kĩ Thẩm Tâm trước đấy, nên biết quay cho cô thế nào là đẹp nhất. Giờ cũng ít nhiều quen được, quay luôn, đỡ phải để cô đông cứng người.
“Không nói chứ, cô gái này ăn ảnh phết đấy.” Trợ lý đạo diễn đi theo đạo diễn Thôi, nhìn Thẩm Tâm trong màn hình. Bọn họ đã quay cho không ít ngôi sao nữ xinh đẹp. Thẩm Tâm là người bình thường, khuôn mặt lại khá hợp với màn ảnh, khí chất trên người cũng chẳng thua kém mấy ngôi sao nữ xinh đẹp là mấy.
Đạo diễn Thôi không nói chuyện, chỉ từ từ di chuyển máy quay, bảo Thẩm Tâm tạo dáng. Việc huấn luyện trước đó cuối cùng đã phát huy tác dụng. Nhưng dù sao cũng đang đứng trước mặt đạo diễn nổi tiếng, Thẩm Tâm vẫn có hơi luống cuống. Cũng may đạo diễn Thôi không đặt yêu cầu quá cao với cô, chỉ cần quay đẹp là được.
Cuối cùng, cảnh ở công viên Tinh Quang chỉ xuất hiện ở một vài giây cuối của quảng cáo nhưng Thẩm Tâm lại mất hẳn một buổi sáng ở đây mới quay xong. Công viên Tinh Quang giờ là địa điểm du lịch nổi tiếng ở thành phố A, cả ngày đều có du khách đến tham quan. Trong lúc Thẩm Tâm quay, đã thu hút được rất nhiều ánh nhìn.
Dẫu cho mọi người rỉ tai nhau rất lâu cũng chẳng tìm ra được Thẩm Tâm là ngôi sao nào. Nhưng điều này không quan trọng, cứ chụp lại là được rồi. Ai bảo cô đẹp chứ.
Trong công viên Tinh Quang có một cửa hàng bánh ngọt của Úc thị. Dù cửa hàng không phải kiểu “single table” nhưng đoàn phim vẫn đi vào quay một đoạn. Đủ loại bánh, cô gái cúi đầu chọn lựa. Trong màn ảnh của Thôi Ngọc, Thẩm Tâm chính là “một vị nữ du khách bình thường có vẻ ngoài xinh đẹp”.
Lúc đầu, Thôi Ngọc nể mặt Diệp Tri Du mới nhận việc này, nhưng giờ sau khi quay, cũng cảm thấy vô cùng hài lòng với những cảnh quay của mình. Trước đây ông rất muốn quay phim điện ảnh, đẹp như nào như nào, nhưng cuối cùng vì đủ loại lý do mà nguyện vọng của ông không thực hiện được. Giờ bộ phim quảng cáo này đã giúp ông thỏa mãn được mong ước.
Sau khi quay xong ở công viên Tinh Quang, mọi người sẵn tiện đi ăn trưa luôn. Trong lúc nghỉ ngơi, có du khách đến tìm Thẩm Tâm muốn chụp ảnh chung, làm cho cô có cảm giác hơi lâng lâng.
Thẩm Tâm: Em nghĩ em nhất định sẽ nổi tiếng luôn! Hôm nay em chụp ảnh với mấy tốp người luôn á, có cả người nước ngoài nữa!
Thẩm Tâm: Ai cũng khen em xinh hết!
Diệp Tri Du ở nhà tĩnh dưỡng, không thể đến tận nơi quay. Anh chỉ có thể ngắm mấy bức ảnh Thẩm Tâm gửi đến cho đỡ ghiền.
Diệp Tri Du: Hôm nay em xinh lắm. Về chụp cùng anh nhé.
Thẩm Tâm: hahahaha, chiều em đi quảng trường Tinh Quang, phải thay một bộ khác! Tối có khi còn đi cả hẻm Thanh Nam!
Diệp Tri Du: Còn đi cả hẻm Thanh Nam?
Thẩm Tâm: Dạ, hẻm Thanh Nam cũng là thắng cảnh của thành phố A mà.
Diệp Tri Du: Không được uống rượu.
Thẩm Tâm: Đạo diễn bảo có cảnh uống rượu ó!
Diệp Tri Du: ………………
Anh thấy không ổn rồi, muốn đến tận nơi giám sát.
Thẩm Tâm: A a a a có anh trai nhỏ đẹp trai muốn chụp ảnh cùng em. Không nói chuyện nữa nha!
Diệp Tri Du: “………….”
Ha ha
Diệp tiên sinh, người với vết thương còn chưa lành, đã dựa vào sự ghen tuông kinh khủng của bản thân, ngoan cường lao đến phim trường. Khu thương mại gần quảng trường Tinh Quang là khu vực sầm uất nhất của thành phố A, cũng là một trong những nơi phải đến khi tới thành phố A. Quay ở đây chủ yếu là để ghi lại được hình ảnh một thành phố phồn hoa cũng với hình ảnh nam thanh nữ tú vô cùng thời thượng ở đây.
Tất nhiên là còn có thánh địa đồ ngọt của Úc thị ở dưới bách hóa Tinh Quang, nơi mà khách du lịch phải đến khi tới thành phố A.
Thánh địa bánh ngọt vẫn nườm nượp người đến người đi. Do lần này hợp tác cùng Úc thị nên sếp Úc đã đặc biệt dặn cửa hàng đồ ngọt hợp tác quay phim với bọn họ. Có thể ăn bất kì món đồ ngọt nào ở đây. Thẩm Tâm cảm giác như bản thân đã leo đến đỉnh của cuộc đời.
Hình ảnh cô hơi ngửa đầu cắn một miếng bánh ngọt đã được đạo diễn ghi lại trong máy quay. Nụ cười ngọt ngào của cô vô cùng cuốn hút, làm người xem chỉ muốn ngay lập tức đến đây ăn một món y hệt. Sau khi đạo diễn hô cut, Thẩm Tâm lén ăn thêm một miếng rồi mới đi ra.
Khi nhân viên chuẩn bị giúp cô trang điểm lại, Thẩm Tâm thoáng nhìn xung quanh thì thấy Diệp Tri Du đang đứng lẫn giữa đám đông. Cô kinh ngạc gọi anh một tiếng rồi bước đến bên cạnh anh: “Sao anh lại đến đây? Bác sĩ bảo anh phải tĩnh dưỡng mà.”
Diệp Tri Du nhướng mày, hừ lạnh đáp: “Anh còn có thể yên tâm tĩnh dưỡng chắc? Anh phải đến xem anh trai nhỏ nào muốn chụp ảnh với em đấy.”
Thẩm Tâm chớp chớp mắt, nhìn anh: “Ở công viên Tinh Quang cơ. Người ta đi từ lâu rồi.”
“Ồ.” Diệp Tri Du trả lời rồi nhìn người trước mặt. Quần áo với lối trang điểm của cô bây giờ không giống với buổi sáng nữa, nhưng vẫn thu hút ánh nhìn người khác đến vậy. Anh biết Thẩm Tâm rất xinh, nhưng khi trang điểm lên, vẻ đẹp lại càng khiến người ta không rời mắt nổi. Anh cứ nhìn cô mãi, rồi chợt bật cười: “Em ăn bánh kiểu gì còn dính lên cả mặt thế hửm.”
“Thế á?” Thẩm Tâm nghĩ chắc bị dính lúc quay hồi nãy. Cô đang định đưa tay lên lau thì bị Diệp Tri Du giữ lại, anh cúi người xuống.
Anh vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm kem dính trên mặt Thẩm Tâm, sau đó thì thầm vào tai cô: “Ngọt quá.”