Trong phòng yên tĩnh không tiếng động.
Kỹ thuật viên lom lom nhìn màn hình máy tính, không muốn từ bỏ nhưng bất lực. Anh ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Lưu Tống, lắc đầu.
Nghê Lam sững sờ nhìn màn hình máy tính đã tối đen.
Lưu Tống đóng laptop trước mặt Nghê Lam, giao cho kỹ thuật viên: “Tiếp tục tra đi.”
Kỹ thuật viên gật đầu, ôm hai cái laptop đi ra ngoài.
Nghê Lam cúi thấp đầu, cố gắng bình ổn tâm tình.
“Cô có khỏe không?” Lưu Tống hỏi cô.
Nghê Lam lắc đầu.
“Vừa rồi laptop của cô kết nối với ai?” Lưu Tống hỏi lại.
“Không biết.” Nghê Lam ngẩng đầu lên: “Mấy người còn có gì muốn hỏi sao? Tôi không thoải mái lắm, có thể nhanh chút không?”
Lưu Tống nhìn cô một lúc lâu: “Nghê Lam, chúng tôi muốn tra rõ chân tướng, cho dù cô nhớ tới cái gì, cho dù chỉ một chút, cô không biết nội dung có ích gì, cũng mong cô nói cho chúng tôi biết.”
Nghê Lam lại tiếp tục rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm hoa văn trên mặt bàn, nói: “Có thể hỗ trợ tìm ra chân tướng tôi nhất định sẽ giúp. Tối hôm qua tôi vội cứu Quan Phàn, mặc kệ các người nghĩ thế nào, có quan tâm hay không, đây là sự thật. Đừng để bọn họ dẫn tôi về Pháp. Trước đó chúng tôi tra được rất nhiều manh mối, nếu tôi bị mang đi, thất bại trong gang tấc rồi.
Đây là mục đích bọn họ dùng video này vu oan cho tôi, cũng là mục đích bọn họ hack email Âu Dương Duệ gửi tư liệu cho các người. Bọn họ chẳng những có thể mượn cơ hội đảo loạn quá trình điều tra của cảnh sát, còn có thể tiêu hủy nhân chứng vật chứng, quấy nhiễu phương hướng điều tra. Tôi biết bên trong chuyện này còn có nhiều điểm đáng ngờ chỉ vào tôi, hiện tại tôi không thể giải thích được nhưng tôi ở đây mới có thể gỡ bỏ những điểm đáng ngờ này.”
Lưu Tống lại nhìn cô một hồi, khẽ gật đầu: “Vậy hôm nay cứ vậy trước đi.”
Jerry vội nói: “Tôi còn có chuyện muốn hỏi.”
Lưu Tống khoát tay áo, biểu tình tùy anh, dùng tiếng Anh nói: “Hỏi đi, nếu những chuyện anh hỏi cô ấy còn nhớ.”
Jerry há miệng, Nghê Lam vẻ mặt vô tội nhìn anh. Jerry ngậm miệng lại, lại nói: “Tôi thảo luận trước với đồng nghiệp.”
Lưu Tống cùng Tăng Vĩnh Ngôn đứng dậy, Nghê Lam nói: “Tôi muốn gặp Lam Diệu Dương.”
Lưu Tống trả lời cô: “Chúng tôi sẽ sắp xếp cho cô gặp luật sư của cô, Lam Diệu Dương là người làm chứng có liên quan tới vụ án, tạm thời không thích hợp gặp cô.”
Nghê Lam mím môi không nói lời nào, vẻ mặt mất hứng.
Lưu Tống nhìn cô, bỏ đi.
Jerry cũng theo ra ngoài, hai người đồng nghiệp của anh cũng từ phòng quan sát đi ra, hội hợp với anh. Ba người thương lượng một hồi, Jerry đi tìm Lưu Tống.
Lưu Tống cùng Tăng Vĩnh Ngôn đi tìm kỹ thuật viên kia, sắc mặt kỹ thuật viên rất tệ: “Thực xin lỗi, đội trưởng Lưu, tôi không phải muốn biện giải cho mình nhưng mật khẩu từ chương trình giải mã phân tích ra kia sẽ không sai.”
“Ổ cứng bây giờ thế nào?”
“Hư rồi, không cách nào đọc được.”
“Có cách nào phân tích phần mềm kết nối kia không?”
Kỹ thuật viên lắc đầu: “Hiện tại ổ cứng hư rồi, tra không được gì cả.”
Lưu Tống nhìn laptop kia, nghĩ nghĩ, hỏi kỹ thuật viên: “Vừa rồi cậu nhập sai mật khẩu liền khởi động chương trình tự kết nối kia, nó tự động tìm kiếm mạng internet, tự quay số điện thoại liên tuyến, đúng không?”
Kỹ thuật viên kia gật đầu: “Nhưng mạng internet của chúng ta có mật khẩu, muốn phá giải cũng không thể nhanh như vậy. Giải thích duy nhất chính là lúc khởi động máy liền tự khởi động chương trình kết nối mạng, nó tự chạy ngầm trình tự phá giải mật khẩu, sau khi khởi động chương trình liên tuyến, nó có thể lập tức quay số gọi ra ngoài. Chúng ta không vào hệ thống xử lý được cho nên không cách nào phát hiện cũng như ngăn cản trình tự này.”
Lưu Tống cùng Tăng Vĩnh Ngôn liếc nhau một cái, trao đổi ánh mắt, hai người đều cảm thấy đây không phải thủ đoạn bảo vệ tư liệu bình thường.
Lúc này Jerry đi đến. Lưu Tống đi ra khỏi phòng phân tích gặp mặt Jerry. Không đợi Jerry mở miệng, Lưu Tống liền dùng tiếng Anh nói với anh: “Để Nghê Lam ở lại chỗ này mới có lợi nhất cho việc phá án.”
Jerry nói: “Đội trưởng Lưu, tôi vô cùng cảm ơn ông có thể đồng ý tham dự thẩm vấn với chúng tôi. Căn cứ vào tình huống thẩm vấn, chúng tôi vẫn hy vọng có thể dẫn cô ta về Pháp điều tra. Nhóm tôi theo vụ án của Bird được 6 năm, đồ vật chúng tôi có được nhiều hơn so với các ông.
Hơn nữa chúng tôi có chuyên gia khoa não có thể chẩn đoán bệnh mất trí nhớ, dùng dụng cụ kiểm tra hoạt động của não bộ có thể kiểm tra xem rốt cuộc cô ta có mất trí nhớ thật hay không. Phản ứng vừa rồi của cô ta không đúng, khẳng định ông cũng nhận ra. Đã đến lúc này cô ta vẫn có việc giấu diếm như cũ.”
“Tôi biết, cho nên chúng tôi nhất định truy tra rõ ràng.” Lưu Tống nói: “Hiện tại vụ án này không chỉ là vụ án giết người liên hoàn ở châu Âu, bọn họ giết chết cảnh sát ở tại nước tôi. Đối phương có cơ hội giết chết Nghê Lam lại không động thủ, chúng tôi phỏng đoán rằng chúng muốn để các anh mang Nghê Lam đi.
Đây cũng là lý do vì sao bọn họ hack hộp thư của cảnh sát Âu Dương gửi email cho mấy người. Chuyện chúng tôi còn chưa điều tra rõ ràng đã vội vàng muốn đẩy chuyện này qua bên chỗ các anh, bên trong này nhất định có nguyên nhân. Bên kia các anh có tin tức gì có thể liên hệ với việc này không? Ví dụ như nếu Nghê Lam đến Pháp sẽ xảy ra chuyện gì? Các anh có phán đoán gì không?”
Jerry nghĩ ngợi, lắc đầu, anh nói: “Nhưng nếu bọn họ có ý đồ như vậy, chúng ta liền thuận theo ý đồ này đi, như vậy có thể đoán được hành động kế tiếp của bọn họ. Huống hồ 12 tuổi Nghê Lam đã rời khỏi Trung Quốc, năm nay trở về hơn nửa năm, nói cách khác, kỳ thật cuộc sống và sinh hoạt của cô ta đa phần là ở Mỹ và châu Âu.”
“Chúng tôi không thuận theo ý bọn họ cũng có thể kích động hành động kế tiếp của bọn họ.” Lưu Tống nói: “Lúc các anh ở trên máy bay, tình huống cũng đã có thay đổi rồi. Chúng tôi hy sinh một cảnh sát, bắt được hai tên tội phạm, trong tay chúng tôi có khối lượng manh mối lớn cần điều tra. Tình huống trước mắt đã phức tạp hơn so với khi các anh tới, dẫn Nghê Lam đi chỉ làm đảo loạn quá trình điều tra.
Huống hồ Paul mà các anh muốn còn ở nơi này, chúng ta hiện tại không biết hắn ta vốn định đi theo Nghê Lam đến Pháp hay là chỉ để Nghê Lam đi còn mình ở lại Trung Quốc làm gì đó, thay vì bị động để bọn chúng dẫn mũi không bằng theo bước đi của chúng ta mà làm.”
Jerry im lặng.
“Cho dù Nghê Lam trước đây có phải là sát thủ của Bird hay không, án giết người kia có phải do cô ta làm hay không. Hơn nửa năm này cô ta ở trong nước trợ giúp chúng tôi phá án là thật, vụ án có khả năng rất lớn có quan hệ với Bird. Cho dù thật tâm hay giả ý, tóm lại ở ngoài mặt cô ta đồng ý phối hợp với chúng tôi. Cô ta ở đây có công việc, có bạn bè, muốn đả thông cửa này của cô ta, cảnh sát chúng tôi và bạn bè của cô ta so ra đều thích hợp hơn so với các anh.”
Jerry nghĩ ngợi, rốt cục gật đầu, “Chúng tôi tra một chút hành tung của cô ta những năm nay ở Mỹ và châu Âu trước, tư liệu ở trên tay các ông rõ ràng bị người nguỵ trang qua. Phương diện này quyền hạn cùng nguồn lực của chúng tôi mạnh hơn các ông.”
Lưu Tống gật đầu: “Điều này quả thật làm phiền các anh.”
Jerry nói: “Chúng ta hợp tác điều tra, nếu xác nhận Nghê Lam là hung thủ vụ án kia, chúng tôi phải dẫn độ cô ta về Pháp.”
Lưu Tống lên giọng với anh. “Cho dù bây giờ hay sau này, chúng ta cứ làm theo quy trình. Chỉ cần hợp với luật pháp, thủ tục đầy đủ thì không vấn đề gì.”
Jerry mím môi, xoay người rời đi.
Lưu Tống quay về văn phòng, Tăng Vĩnh Ngôn đang gọi điện thoại. Lưu Tống đợi một hồi, Tăng Vĩnh Ngôn cúp điện thoại quay sang ông, Lưu Tống hỏi: “Âu Dương Duệ thế nào rồi? Thẩm tra xong chưa?”
“Hỏi xong rồi, còn chưa để anh ta phục chức. Nghe nói lúc anh ta bị thẩm tra thì nổi trận lôi đình, làm rùm beng. Thằng nhóc này cũng thật thảm, Quan Phàn là bạn gái anh ta, người chết là Liêu Tân cực kỳ có khả năng là nội gián, lại là học trò anh ta, do một tay anh ta dẫn dắt ở trong đội. Nếu Liêu Tân thật sự là nội gián, vậy học trò anh ta thiếu chút nữa hại chết bạn gái anh ta, nhưng tối hôm qua lại cứu cô ấy, cũng không biết là muốn tiếp tục nằm vùng hay là quay đầu là bờ, cuối cùng cũng không có cơ hội.”
“Đồ đạc của Liêu Tân đều đã tra xét xong rồi sao?”
“Tra rồi, đồ đạc tùy thân không có gì khả nghi, đồ để ở cục cảnh sát cũng tạm thời không phát hiện được gì. Đã cho người qua nhà cậu ta, còn chưa trở lại.”
“Lam Diệu Dương thì sao?”
“Aizz, anh chàng kia còn phiền phức hơn đám chó săn. Nói chuyện đâu ra đó, còn dùng luật pháp đè người, thiếu chút nữa là mời cả đoàn luật sư đứng phía sau anh ta giám sát chúng tôi rồi.” Tăng Vĩnh Ngôn nói: “Anh ta nói lúc đó anh ta dẫn theo luật sư tới căn hộ của Nghê Lam vì Nghê Lam bị thương chân bất tiện, nhưng Nghê Lam là nghệ nhân dưới trướng công ty bọn họ, cần giúp cô ta xử lý một số chuyện pháp vụ vụn vặt, cho nên anh ta đến căn hộ Nghê Lam lấy tất cả hợp đồng trước kia của cô ta cho luật sư. Luôn miệng khẳng định không biết trước tin tức điều tra.
Sau đó những chuyện về thẻ nhớ, bóp tiền bị cướp, khách sạn bị giám sát gì đó đều giống với Âu Dương Duệ, đúng đến từng chi tiết, ngoại trừ thái độ làm người ta khó chịu, không thấy có vấn đề gì. Hơn nữa anh chàng lại còn yêu cầu chúng ta, nói Nghê Lam là người của công chúng, bảo chúng ta chú ý phương thức điều tra, theo luật mà làm việc, không thể nào tiết lộ với truyền thông này nọ về cô ta, bla bla bla.”
Lưu Tống khẽ gật đầu. Lúc này một nhân viên cảnh sát đi qua, nói với Lưu Tống lãnh đạo tìm ông, Viên cục của cục thành phố cũng có mặt.
Lưu Tống lên tiếng, vỗ vai Tăng Vĩnh Ngôn ý bảo anh nhìn chằm chằm hai cái tên tôm tép bắt được kia cho khẩu cung, báo cho Lam Diệu Dương có thể cho luật sư tới gặp Nghê Lam.
Lưu Tống đi về phía văn phòng, nửa đường nhận được điện thoại của Âu Dương Duệ. Lưu Tống nghe máy.
“Nghê Lam hiện tại thế nào rồi?” Âu Dương Duệ hỏi ông.
“Phía cậu thì sao?” Lưu Tống hỏi lại: “Ngoại trừ Liêu Tân còn tra được người khác không?”
“Khẳng định có người khác, nhưng tôi còn chưa thể xác định là ai.”
“Có hiềm nghi phải không? Cậu nói xem.”
“Giữa trưa ngày hôm qua, kỹ thuật viên phòng phân tích vật chứng điện tử Thẩm Hào kéo tôi về văn phòng xem video clip Nghê Lam giết người kia, Liêu Tân ở ngay chỗ đó, mà máy tính Thẩm Hào bị tắt trái phép.”
“Liêu Tân động vào máy tính cậu ta?”
“Thẩm Hào tự mình kiểm tra máy tính nói không có gì, nhưng tôi vẫn cho người niêm phong máy tính cậu ta, tôi vừa rồi có hỏi thực hư kết quả kiểm tra, nói quả thật không có vấn đề.”
“Vậy cậu cảm thấy vấn đề ở đâu?”
“Liêu Tân không có năng lực kỹ thuật khiến cho máy tính không có vấn đề.”
“Cậu ta tìm video cùng báo cáo, từ trang web vào email của cậu, dùng giọng văn của cậu gửi đi, cần nhiều năng lực kỹ thuật? Học sinh trung học còn làm được mà.”
“Học sinh trung học cũng biết làm xong chuyện khôi phục trạng thái khoá màn hình là được rồi, nhưng vì sao cậu ta lại phải tắt máy?”
Lưu Tống dừng chân: “Cậu ta cố ý, muốn lưu lại chút dấu vết, nhưng có người làm bộ không có dấu vết, hoặc là xóa dấu vết rồi?” Lưu Tống suy tư. Là Thẩm Hào kia? Nhưng Âu Dương Duệ không thể chắc chắn liền chứng tỏ còn chút tình huống khác.
“Bên Nghê Lam thế nào rồi?” Âu Dương Duệ lại hỏi.
Lưu Tống thuật lại tình huống thẩm vấn cùng kết quả cho Âu Dương Duệ.
Âu Dương Duệ im lặng một hồi, lại hỏi ông: “Viên cục đến chỗ ông tìm ông nói chuyện chưa?”
“Vẫn chưa, tôi đang định đi.”
Âu Dương Duệ nói: “Tôi nói tới đây trước, hiện tại tôi như chó rơi xuống nước trong cục rồi. Liêu Tân chết rồi, tôi bị cách chức, bệnh tình Quan Phàn nặng thêm, nội gián sẽ báo cho Tần Viễn và Paul biết tình huống này. Tất cả mọi chuyện đều bị các ông tiếp nhận, Nghê Lam cũng ở trong tay các ông, Tần Viễn và Paul sẽ theo sát các ông.”
Lưu Tống đã hiểu: “Từ bỏ tiền đồ của cậu sao?”
“Chỉ cần bắt được nội gián, tra ra chân tướng, tôi chẳng những phục chức, nói không chừng lập công tăng lương, làm sao có thể không tiền đồ chứ.” Giọng nói Âu Dương Duệ vẫn lạnh băng băng.
Lưu Tống cười cười: “Vậy cậu vẫn rất có lòng tin điều tra ra chân tướng a.”
“Là rất có quyết tâm.”
“Cảm ơn cậu tin tưởng.” Lưu Tống nói: “Tôi hiểu rõ ý của cậu, hiện tại tôi đi gặp Viên cục và lãnh đạo chúng ta xem có chỉ thị gì. Còn nữa, Nghê Lam rất khó trị, cậu hợp tác với cô ta lâu như vậy, cô ta vẫn có chuyện lừa gạt, đến tình cảnh bây giờ cô ta còn giấu diếm. Laptop của cô ta có vấn đề, trong di động cũng toàn là phần mềm, cô ta biết rõ ràng gì đó lại không nói, cô ta không phối hợp như vậy tôi không có cách giúp cô ta.”
Âu Dương Duệ im lặng hồi lâu, anh có thể nói gì, anh cũng hết cách: “Ông tìm Lam Diệu Dương xem.”
“Lam Diệu Dương cũng rất khó trị.” Lưu Tống tức giận, nhớ tới lời đánh giá Lam Diệu Dương của Tăng Vĩnh Ngôn.
“Quả thật cần làm quen với bọn họ, quen rồi thì tốt.” Âu Dương Duệ nói theo kiểu người từng trải.
Lưu Tống: “…”
Trong căn nhà một chủ nông trường nào đó ở một thị trấn phía Tây nước Mỹ, một người đàn ông cao lớn tuấn tú tóc nâu đậm đi xuống lầu, ông có gương mặt người châu Á nhưng đường nét lại có góc cạnh. Thân hình ông cao ngất, dáng vẻ đi lại rất anh hùng khí phách. Ông đi vào vườn, trong vườn có một người phụ nữ mái tóc nâu đỏ gương mặt châu Á đang ngồi trên xích đu đọc sách.
“Em yêu.” Người đàn ông kia gọi.
Người phụ nữ quay đầu lại, bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo cực kỳ giống Nghê Lam.
Người đàn ông ngồi xổm xuống bên cạnh xích đu của bà, mổ mổ khóe miệng bà: “Anh phải đến Trung Quốc một chuyến.”
Người phụ nữ gập sách lại, “Lam Lam xảy ra phiền phức rồi à?”
“Hẳn là vậy. Anh đi giúp con bé xử lý một chút.”