“Mẹ nó cô mới là đồ khốn!” Nghê Lam còn tức giận hơn La Văn Tĩnh, tay cô siết lại túm lấy cổ áo La Văn Tĩnh, lực siết này suýt chút nữa thì làm rách áo người ta rồi. “Căn bản ban đầu cô chẳng phải tham gia nhóm tội phạm PUA gì đó, cô là đi kiểm tra nghiệp vụ đúng không? Vì cô với Khương Thành là một bọn, cô dẫn khách, hắn ta phụ trách quyến rũ con gái.
Cô cũng muốn xem thử cách chơi của PUA thế nào, các người dụ sắc, lừa gạt, mua thuốc, tóm lại toàn chuyện buồn nôn bẩn thỉu đúng không! Các người lợi dụng nghệ sĩ nữ mới vào nghề cho Khương Thành thỏa dục vọng không nói, còn lấy ra làm thẻ cược để giao tiếp với bọn tư sản nhà giàu, trải đường cho Khương Thành, trải đường cho Phong Phạm! Khó trách Khương Thành có nhiều công ty tốt như vậy không tới lại đi ký hợp đồng với Phong Phạm, chắc chắn là như vậy! Các người chết không dễ coi đâu!”
Nghê Lam tức giận quơ tay, La Văn Tĩnh giãy dụa, đánh cổ tay Nghê Lam, lùi về sau mấy bước: “Đồ thần kinh nhà cô, mẹ nó!”
Nghê Lam vượt qua cái bàn, nắm tay La Văn Tĩnh giằng mạnh, lớn tiếng kêu: “Tôi nói sao Khương Thành lại có thể tốt như vậy. Tôi không có năng khiếu thiên phú lại biểu hiện không tốt, Thiệu Gia Kỳ nói tôi chẳng được ai ưa thích, nhưng Khương Thành vẫn cực kỳ chiếu cố tôi, sao lại có chuyện này chứ, đầu hắn ta toàn cứt sao! Cũng không phải nghệ sĩ của hắn ta, chiếu cố cái con khỉ a! Hắn ta chính là có ý đồ với tôi.
Tôi vẫn không hiểu vì sao cô cứ mãi chán ghét tôi như vậy, một mực chơi xỏ tôi. Tôi mất trí nhớ chẳng còn gì hết, mì tôm cũng không có mà ăn, cô còn chặn tiền lương của tôi, muốn chỉnh chết tôi. Cô hận tôi. Vì Khương Thành thích tôi, vì tôi còn trẻ đẹp. Cô chẳng qua chỉ là công cụ của hắn ta. Nhưng chỉ cần cô nghe lời, hắn ta vẫn đối xử không tệ với cô, như vậy cô đã thỏa mãn rồi, đúng không?
Bây giờ thì tôi rốt cuộc đã hiểu rõ rồi, toàn bộ đều ăn khớp với nhau. Video xóa bỏ cô với tên tội phạm kia vì hai người là cùng một bọn. Hắn ta là tay chân của Khương Thành đúng không? Lúc đó có phải tôi phát hiện bị lừa rồi, tôi lấy được chứng cứ phạm tội của Khương Thành rồi phải không? Tôi muốn tố cáo các người với Quan Phàn, kết quả bị các người động tay chân trên xe muốn hại chết tôi.
Nhưng sau đó Khương Thành vẫn còn giả vờ giúp đỡ tôi, hắn ta muốn thăm dò xem có phải tôi mất trí nhớ thật không. Cô cũng vậy, cô chèn ép tôi, kích động tôi, trước đó còn giả vờ gọi điện thoại quan tâm tôi, cái này chẳng qua là mấy người có tật giật mình. Tôi sẽ không bỏ qua cho Khương Thành, hắn ta huỷ hoại tôi. Tôi thích Lam Diệu Dương như vậy, tôi làm sao giải thích với anh ấy đây.”
Nghê Lam cực kỳ nhập vai, nói đến đây giọng nói cũng có chút nghẹn ngào, cô lại tiếp tục la to: “Tôi sẽ không bỏ qua cho Khương Thành, tôi đã thoát ra được rồi, mấy người cứ chờ đó!”
La Văn Tĩnh ra sức giãy dụa nhưng thoát không nổi Nghê Lam. Giọng Nghê Lam to đến quả thực muốn điếc hết lỗ tai cô. Tay La Văn Tĩnh bị Nghê Lam tóm rất đau, nhưng những lời lên án kia cũng làm cô cực kỳ phẫn nộ. Cô dùng sức đẩy Nghê Lam ra, lại bị Nghê Lam nắm chặt.
La Văn Tĩnh không nhịn được nữa, quát lớn: “Khương Thành mới là người bị hại, chúng tôi mới là người bị hại!”
Nghê Lam sửng sốt một chút, lực tay nới lỏng. La Văn Tĩnh thừa cơ dùng sức đẩy cô ra.
Nghê Lam bị đẩy đụng vào góc bàn nhưng không bị ngã. Cô trừng mắt nhìn La Văn Tĩnh: “Các người sao lại là người bị hại chứ?”
La Văn Tĩnh dùng sức thở hổn hển, vén lại mái tóc rối bời vì giằng co. Cô cũng trừng mắt nhìn Nghê Lam, lại quay đầu nhìn thấy Âu Dương Duệ.
Âu Dương Duệ không lên tiếng, cố gắng ẩn mình.
Nhưng La Văn Tĩnh đã bình tĩnh lại, cô nói: “Chúng tôi gặp phải tên điên như cô không phải bị hại thì là gì? Cô có bệnh, mất trí nhớ không nói, còn bị chứng hoang tưởng.”
Trong phòng thẩm vấn nhất thời trở nên yên tĩnh, trong lòng Âu Dương Duệ nặng nề. Thật đáng tiếc, chỉ thiếu chút nữa, một chút nữa thôi là lừa được rồi.
Anh nhìn hai người phụ nữ này một chút, vừa định mở miệng thì Nghê Lam đột nhiên lại tiến đến mấy bước, một tay đẩy La Văn Tĩnh đến sát vách tường. La Văn Tĩnh vội vàng không kịp phòng bị, sau lưng và đầu bị đụng đau.
Một giây sau, Nghê Lam ép người qua, ép cô lên tường. Một tay cô nắm vai La Văn Tĩnh, một tay chống lên tường, nghiêng người nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói bên tai La Văn Tĩnh: “Đừng có giở trò này với bà, cô cảm thấy chỗ này nói chuyện không tiện, tôi có thể cho cô cơ hội. Trong vòng 24 tiếng, nếu như cô không thể nói cô và Khương Thành có từng hại tôi chưa, tôi sẽ mở họp báo.”
Từ góc độ của Âu Dương Duệ có thể nhìn rõ sắc mặt căng cứng và ánh mắt phức tạp của La Văn Tĩnh. Cô đang khẩn trương.
Âu Dương Duệ không nghe ra được Nghê Lam nói gì, nhưng hiển nhiên cô tìm đúng hướng rồi.
“Tôi sẽ nói cho ký giả biết những gì tôi mới phỏng đoán lúc nãy. Tôi sẽ nói cho bọn họ biết ngày tháng tôi ở Phong Phạm thế nào. Sau khi tôi bị tai nạn xe bị các người ức hiếp ra sao. Tôi đã đối chiếu khớp tất cả thời gian, tất cả sự việc. Đầu óc tôi cực kỳ tỉnh táo, tôi còn có bác sĩ chứng minh tôi không bị hoang tưởng.” Nghê Lam tiếp tục nói.
“Tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng.” La Văn Tĩnh cắn răng.
Nghê Lam không thèm quan tâm, không ngừng nói: “Chó săn cũng không phải cảnh sát, bọn họ mặc kệ có chứng cứ hay không, có thông tin thì viết, có biến thì đăng. Sau đó vì để có được tin độc nhất vô nhị, bọn họ sẽ theo dõi Khương Thành, theo dõi cô, sẽ đào sâu ba thước đất tìm cho ra bí mật. Căn bản không có bức tường nào kín gió, những người bị hại khác, sự tình liên quan, gương mặt thật của Khương Thành, của cô, toàn bộ sẽ bị moi ra hết. Trên mạng sẽ là hình của các người, tin tức về các người, tin tức rầm rộ như vậy, cảnh tượng hoành tráng như thế, cảnh sát sẽ vào cuộc. Cô với Khương Thành, xong đời rồi!”
Toàn thân La Văn Tĩnh cương cứng, hô hấp nặng nề.
Nghê Lam rốt cuộc buông cô ra, lùi về sau một bước, nhìn vào mắt cô.
La Văn Tĩnh muốn quát cô giả vờ diễn kịch, nhưng ánh mắt Nghê Lam giờ phút này ác liệt như vậy, khí thế áp bức như vậy, La Văn Tĩnh không nói nên lời.
Nghê Lam của bây giờ không còn là người lúc ban đầu nữa rồi.
Cô gái nông cạn ham hư vinh, ra vẻ kiểu cách, chẳng có gì ngoài khuôn mặt đã không còn nữa. Nghê Lam hiện tại này là một cô gái càn quét sân chơi của ‘Phần thưởng tối cao’, bản lĩnh bất phàm, tinh thông súng ống, mở miệng là nói luật pháp.
Là người thần bí bị cảnh sát điều tra, bị tội phạm theo dõi, không biết có quan hệ gì với Quan Phàn.
La Văn Tĩnh không biết Nghê Lam hiện tại này.
La Văn Tĩnh đi giày cao gót, kỳ thật chiều cao không kém gì Nghê Lam, nhưng giờ phút này cô đã cảm thấy giống như bị Nghê Lam bóp cổ, chèn ép từ trên cao.
La Văn Tĩnh đồng ý tới cục cảnh sát, tình nguyện chờ lâu như vậy, gấp rút muốn biết xảy ra chuyện gì. Bây giờ cô đã biết không ít chuyện, trong đầu cô lúc này cũng đã có vài phỏng đoán của riêng mình. Lúc này Nghê Lam không nói gì nữa, không tiếp tục kích động cô, nhưng La Văn Tĩnh không thể bình tĩnh nữa rồi.
“24 giờ, sau đó tôi sẽ liên lạc với phóng viên.” Nghê Lam nói xong xoay người định đi, lúc này cô còn nhớ phải đi nhặt cây nạng của mình.
Âu Dương Duệ nhanh chóng mở miệng: “Phóng viên gì? Vừa rồi hai người nói cái gì?”
“Nói chuyện lăng xê trong ngành giải trí.” Nghê Lam đáp.
Nghê Lam chống nạng, khập khiễng bước đi, rất giống người tàn tật. Cô quay đầu lại nói với La Văn Tĩnh: “Nhớ tin tức hot nhất và hình tượng gần đây của tôi không? Tôi đánh bọn cướp ở khách sạn, tôi là anh hùng bị thương. Nếu như mọi người biết tên cướp kia là tay chân của Khương Thành, đã ba bốn lần gây phiền phức cho tôi, cô đoán xem phản ứng của mọi người sẽ thế nào?”
La Văn Tĩnh không lên tiếng.
“Kiện tôi phỉ báng? Ngây thơ.” Nghê Lam cười lạnh, “Kiện phỉ báng còn chưa được điều tra thì Khương Thành đã bị nước bọt của anti fan nhấn chìm rồi.” Cô giận tái mặt: “Những gì lúc đầu tôi phải chịu, hắn ta cũng có thể nếm thử cảm giác đó.”