Vốn dĩ Lý Mộc muốn đi lên lầu, lúc này anh điềm nhiên như không có việc gì đi về phía sảnh tiệc.
Chỗ này là tòa nhà phụ của khách sạn, có vườn hoa trên không để ngắm cảnh, quán cà phê nghỉ dưỡng các loại, cần phải đi qua một hành lang để qua bên lầu chính sảnh tiệc. Lý Mộc rẽ hướng vào hành lang, người đàn ông kia đi sau lưng anh, đi vài bước bỗng nhiên nói: “Anh Lý Mộc muốn đi đâu lấy đồ?”
Lý Mộc trả lời: “Trợ lý của tôi ở sảnh tiệc chụp hình.”
Người đàn ông kia đi đến bên cạnh Lý Mộc, cách anh một khoảng rất gần, “Hay là anh Lý Mộc kêu anh ấy đem ổ cứng tới đi, Lam tổng cũng không muốn người khác biết việc này, người trong sảnh tiệc tương đối phức tạp.”
Lý Mộc không thể hiện gì, nói: “Vậy cũng được, tôi gọi điện cho cậu ta.”
Anh lấy di động ra, người đàn ông kia nhìn chằm chằm điện thoại của anh. Lý Mộc bình tĩnh ấn số điện thoại của đồng nghiệp, gọi: “Từ Hồi, tôi đang ở hành lang lầu hai, cậu đem cái ổ cứng trong ba lô qua đây cho tôi.”
Không đợi Từ Hồi đáp lời, Lý Mộc đã cúp điện thoại rồi.
Người đàn ông kia cứ nhìn Lý Mộc suốt.
Lý Mộc cũng nhìn hắn ta, giống như đang nhàn nhã cùng nhau chờ người, hỏi hắn: “Anh làm ở Blue bao lâu rồi, bình thường có hay gặp nghệ sĩ không?”
Người đàn ông kia đáp, “Tôi toàn chạy việc vặt không à, không gặp nhiều.”
Lý Mộc cười cười, “Thêm WeChat đi hả? Về sau có tin tức của nghệ sĩ hay tin tức nội bộ của Blue nói tôi biết, tôi sẽ trả tiền, hơn nữa sẽ tuyệt đối giữ bí mật nguồn thông tin.”
Người đàn ông kia lắc đầu, “Không được, sao dám chứ. Lam tổng mà biết được chắc đuổi tôi luôn.”
Lý Mộc trêu chọc hắn ta: “Ha ha, cái này có là gì. Gan nhỏ như vậy sao kiếm tiền.”
Người đàn ông kia không nói gì.
Lý Mộc lại hỏi hắn ta, “Tiền ổ cứng là anh trả sao? Lam tổng dặn dò thế nào?”
Người đàn ông kia ngẩn người, bộ dáng vốn dĩ thả lỏng có chút căng thẳng.
Lý Mộc nói: “Đã thống nhất xong rồi, hai mươi vạn, một tay giao tiền một tay giao hàng.”
Người đàn ông kia do dự một chút, ánh mắt có chút lấm lét, sau đó nói: “Lam tổng chỉ kêu tôi đến lấy ổ cứng. Chuyện tiền nong anh ấy nói anh ấy tự xử lý. Tôi chỉ chạy việc vặt.”
“Cũng được.” Lý Mộc cũng hững hờ, anh nhìn người đàn ông kia nói: “Tôi cũng tin Lam tổng, anh ta chắc không quỵt nợ.”
Người đàn ông kia khẽ gật đầu.
Lý Mộc đột nhiên xoay người bỏ chạy.
Người đàn ông kia bất ngờ, đột nhiên đuổi theo.
“Bảo vệ, bảo vệ đâu!” Lý Mộc vừa chạy vừa kêu to.
Vừa rồi người đàn ông kia đứng chặn hành lang thông hướng sảnh tiệc, Lý Mộc chọn chạy về phía cầu thang.
Đang tính lao xuống lầu, người đàn ông kia bổ nhào tới vật ngã Lý Mộc xuống đất.
Lúc này Lý Mộc nhìn thấy trong tai phải người đàn ông kia đeo một cái tai nghe rất nhỏ, giống như máy truyền tin tức thường thấy trong phim truyền hình.
Người đàn ông kia đấm vào mặt Lý Mộc. Lý Mộc ôm đầu che chắn nhưng cũng bị đấm hai cú.
Lúc này một giọng nói trẻ tuổi từ xa truyền đến, “Anh Lý!”
Là Từ Hồi vừa rồi nhận điện thoại đang qua tới. Từ xa anh nhìn thấy Lý Mộc bị đánh, vội vàng chạy sang bên này.
Người đàn ông kia nhìn thoáng về hướng có giọng nói, nhìn thấy trên tay Từ Hồi trống không, căn bản không có ổ cứng.
Người đàn ông kia quay đầu, một giây sau đã ra sức kéo lấy cái ba lô trên vai Lý Mộc.
Lý Mộc giãy giụa giành lại, lại chịu thêm một đòn.
Người kia cướp ba lô đi, nhanh chóng mở ba lô nhìn thoáng qua, sau đó xoay người trốn xuống lầu.
Lý Mộc đã bò dậy, anh bổ nhào qua giựt lại cái ba lô của mình, cũng đạp một cước vào hạ bộ của người đàn ông kia. Người đàn ông kia phản ứng rất nhanh, khuỵu gối xoay người, một cước kia của Lý Mộc đá vào đùi của hắn ta.
Lý Mộc giựt lại được ba lô của mình nhưng cũng té ngã trên đất.
Lúc này Từ Hồi đã đuổi tới, anh ôm chặt lấy người đàn ông kia, bị hắn dùng sức hất ra. Lý Mộc đứng dậy đeo ba lô lên ra sức chạy lên trên lầu, vừa chạy vừa lớn tiếng la để cho mọi người biết.
Lý Mộc chạy lên lầu ba, chạy lên hành lang quan sát, chạy về phía vườn hoa trên không. Khắp nơi trong khách sạn đều có camera giám sát, anh vừa ngước mắt là có thể nhìn thấy camera dọc đường chạy qua. Anh ra sức chạy về trước, não bị nguy hiểm kích thích nhưng vẫn tỉnh táo, anh biết khả năng vườn hoa trên không có người là rất lớn, anh biết trong phòng CCTV của khách sạn có thể nhìn thấy khách bị đánh ở đây, rất nhanh sẽ có bảo vệ đến.
Trong phòng CCTV của khách sạn, các nhân viên an ninh nhàn nhã trò chuyện, nhìn màn hình.
Trên màn hình, vườn hoa trên không ở lầu ba, trong hành lang không có một ai.
Lý Mộc thở phì phò, chợt nghe sau lưng có tiếng hét thảm.
Anh quay người nhìn, đúng là người đàn ông kia đuổi theo, mà Từ Hồi cũng đuổi tới tính giúp anh, nhưng lúc này bị tên kia đánh ngã trên đất.
Từ Hồi đang muốn bò dậy, người đàn ông kia lại đột nhiên rút ra một cây côn xích, vung côn ra ‘bốp’ một tiếng, sau đó đánh lên người Từ Hồi.
Lý Mộc giật mình, lập tức dừng lại.
Từ Hồi hô đau một tiếng, bị quất mạnh một côn trên lưng, không bò lên được nữa mà ngã tiếp xuống đất.
Người đàn ông kia giẫm một chân lên lưng Từ Hồi, quay đầu liếc nhìn Lý Mộc, giơ tay lên tính quất tiếp.
Lý Mộc vội vàng chạy qua, lớn tiếng kêu: “Dừng tay.”
Người kia lại quất xuống một côn, Từ Hồi hét thảm, người kia lạnh nhạt nói: “Vốn dĩ chuyện rất đơn giản, mày lại muốn làm cho phức tạp như vậy.”
Lý Mộc bị dọa phát sợ, luôn miệng nói: “Đừng đánh cậu ấy, đừng đánh. Tôi đưa ổ cứng cho anh.”
Người kia vươn tay, “Ném ba lô qua đây. Mày đứng đó không được động đậy.”
Cây côn trên tay người đàn ông kia chỉ vào đầu Từ Hồi, Từ Hồi không dám động đậy, Lý Mộc cũng không dám mạo hiểm, chỉ hoàn toàn làm theo.
Lý Mộc gỡ ba lô xuống vai, lúc này khóe mắt liếc thấy phía xa chỗ cầu thang có một người đi lên. Lý Mộc không cần nhìn kỹ cũng biết người kia là ai. Không hiểu sao trong lòng anh lại thở phào một hơi.
Người đàn ông kia quát, “Nhanh lên, muốn nhặt xác nó sao?” Hắn lại làm động tác giơ cao côn.
Cây côn còn chưa rơi xuống Từ Hồi đã kêu thảm thiết.
Lý Mộc vội ném ba lô qua.
Người kia một phát bắt được ngay, quát hỏi, “Có lưu bản khác không?”
“Không có. Tôi đã hứa với Lam tổng không có copy lại.” Lý Mộc cố ý kéo dài thời gian. “Anh như vậy….”
Anh còn chưa nói hết lời, người đàn ông kia giống như mắt mọc sau đầu, bỗng nhiên xoay người lại nhìn.
Nghê Lam thấy đã bị phát hiện, trực tiếp dùng hết sức lực chạy như bay xông tới. Người đàn ông kia nhanh chóng xoay người bỏ chạy, Lý Mộc ôm đầu xông vào đụng người kia, sau đó nhanh chóng né qua một bên.
Tên kia bị Lý Mộc đâm sầm vào một cái lảo đảo suýt chút nữa thì ngã sấp xuống, đỡ lan can một cái, ổn định lại.
Nghê Lam đã đuổi tới, phi người lên, đột nhiên đánh tới người đàn ông kia.
Người đàn ông kia vung côn lên về phía Nghê Lam. Nghê Lam xoay người về bên trái, nắm chặt cổ tay hắn.
Thân váy dưới của cô xòe ra như cánh hoa, vai Nghê Lam làm bệ đỡ, dùng sức vung một cái, quẳng người đàn ông kia ném ra ngoài.
Một cái quăng này đồng thời cô giựt lấy ba lô của Lý Mộc từ trên người tên kia xuống, ba lô rớt xuống đất.
Người đàn ông kia nhanh chóng bò lên nhào qua muốn cướp lại ba lô, mũi chân Nghê Lam đá một cái làm ba lô văng ra phía sau lưng, tiện thể xoay người phi cước đá về phía tên kia.
Người đàn ông nhấc cánh tay chặn lại, nhanh chóng lui về sau, đối mặt giằng co với Nghê Lam.
Lý Mộc đã nhanh chóng nhặt ba lô đeo lại trên lưng, lấy điện thoại ra gọi điện cho Lam Diệu Dương.
Chuông điện thoại và tiếng tút tút kết nối đồng thời vang lên, Lý Mộc nhìn lại, thấy Lam Diệu Dương đang nhanh chóng chạy về hướng này.
Lý Mộc sợ hãi không thôi đỡ Từ Hồi lùi về sau, Lam Diệu Dương không để ý tới bọn họ, chỉ để ý đuổi tới bên cạnh Nghê Lam, nhớ ra gì đó lại nhìn về phía Lý Mộc kêu một câu, “Mau báo cảnh sát, người này là tội phạm truy nã.”
Nghê Lam cũng nhận ra người đàn ông này là ai, “Triển Huy, lần nào cũng là anh.”
Lần trước ăn cắp thẻ nhớ, lần này tới cướp ổ cứng.
Triển Huy không nói lời nào, hắn cảnh giác đánh giá Lý Mộc đang gọi điện thoại phía sau lưng Nghê Lam, còn có Nghê Lam và Lam Diệu Dương trước mặt.
Trong tai truyền đến giọng nói, “Cướp ổ cứng về.”
Triển Huy nắm chặt côn.
Giọng nói trong tai nghe lại nói: “Anh không phải đối thủ của cô ta đâu, kéo dài thêm một phút. Phía bên vườn hoa trên không kia có một nữ lao công đang đi tới chỗ mấy người.”
Nghê Lam bên này hất giày cao gót ra, kế đó gỡ bông tai, sau đó là lắc tay.
Triển Huy vừa nghe giọng nói trong tai nghe vừa quan sát động tĩnh của Nghê Lam.
Chẳng lẽ cô muốn dùng lắc tay ném lại đây? Kẻ có tiền thích dùng chiêu này?
Triển Huy cảnh giác, lại thấy Nghê Lam đưa trang sức vào tay Lam Diệu Dương, “Rất đắt, cất kỹ nha.”
Lam Diệu Dương nhanh chóng nhận lấy, bỏ vào túi mình.
Lý Mộc: “…”
Triển Huy: “…”
Từ Hồi chịu đựng đau đớn, dùng tinh thần của chó săn ngoan cường lôi điện thoại ra bắt đầu quay.
Giọng nói trong tai nghe của Triển Huy lại tiếp tục, “…Sau đó, theo con đường tôi đã chỉ, anh có thể an toàn rời khỏi đó.”
Lời nói trong tai nghe còn chưa nói xong, Nghê Lam đã vung tay đánh tới.
Triển Huy vung côn ra nghênh chiến.
Nghê Lam xoay người phi cước, váy phồng lên, Triển Huy bị hoa mắt, tầm mắt bị cản trở, bụng bị trúng một đấm. Hắn cảm giác được côn đánh trúng cái gì, nghe thấy Lam Diệu Dương kinh hô nhưng Nghê Lam không hừ tiếng nào, một cước đạp vào chỗ bụng dưới của hắn.
Triển Huy bị đau, co người lùi lại. Nghê Lam tiếp tục truy kích, chân trần vọt lên xoay người đá một cái. Triển Huy chỉ thấy làn váy xanh xoay vòng cùng với ánh sáng kim cương vẽ ra một đường cong xinh đẹp trước mắt, sau đó ngực đau đớn, bị đạp bay ra ngoài.
Triển Huy lăn một vòng trên đất, côn tuột khỏi tay. Nhưng hắn còn chưa kịp nhặt lên, Nghê Lam đã trượt tới, một cước này đá vào phía đầu hắn.
Triển Huy nhanh chóng lăn một vòng qua bên cạnh, chật vật chống người đứng dậy.
Đợi hắn ta đứng lên rồi, đã thấy côn nằm trong tay Nghê Lam.
Trong tai nghe truyền đến tiếng cười khẽ.
Người kia giống như xem kịch, cũng không biết là cảm thấy Nghê Lam thú vị hay là tình cảnh của Triển Huy thú vị.
Triển Huy cực kỳ tức giận nhưng giọng nói trong tai nghe nói cho hắn biết, “Chạy về phía sau, nữ lao công kia ở hành lang bên phải, đang ra tới, tóm lấy bà ta.”
Nghê Lam vung côn lên, tấn công tới. Triển Huy quay đầu bỏ chạy, chạy tới mấy bước, hắn ta nhảy qua hành lang bên phải.
Nghê Lam đang đuổi theo lại nghe thấy tiếng phụ nữ thét chói tai. Một giây sau, Triển Huy áp một người phụ nữ mặc đồ vệ sinh của khách sạn gương mặt đầy hoảng sợ đi ra. Trên tay hắn ta cầm một con dao, đặt trên cổ người phụ nữ kia. Hắn dùng lực mạnh, trên cổ người phụ nữ kia đã có vết máu.
Nghê Lam lập tức dừng lại.
Lam Diệu Dương và Lý Mộc đều sửng sốt. Từ Hồi thay đổi vị trí, kiên cường tiếp tục quay phim.
Lý Mộc cũng mở điện thoại ra quay.
Lam Diệu Dương lườm bọn họ một cái, trong lòng sốt ruột cảnh sát ở xa không tới, sao cả bóng dáng bảo vệ cũng không thấy. Lam Diệu Dương vô thức nhìn thoáng qua camera giám sát trên đỉnh đầu.
Triển Huy lại nghe được tiếng cười khẽ trong tai nghe, hắn đè xuống cơn tức trong lòng, hung ác nắm chặt khống chế nữ lao công, hét to với Nghê Lam: “Mày đừng động đậy, động đậy là tao giết bà ta.”
Nữ lao công bị dọa khóc thành tiếng. Nghê Lam lùi lại mấy bước, trả lời, “Đừng làm loạn, giết người rồi anh thoát không nổi đâu.”
“Đưa ba lô cho tao.” Triển Huy lại hét lớn.
Lý Mộc một tay quay phim, một tay khác kéo ba lô xuống đưa cho Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương: “…” Anh chuyên môn phụ trách nhận đồ đúng không hả?
Nghê Lam đưa tay muốn tiếp nhận ba lô trên tay Lam Diệu Dương, Triển Huy lại vung dao chỉ về phía cô quát lớn, “Mày không được đụng vào! Lui về sau!”
Nghê Lam nhếch miệng, lui về sau.
Triển Huy tiếp tục kêu, “Lui về sau nữa, tiếp tục lui, đứng sau lưng Lý Mộc, đừng để tao thấy mày.”
Nghê Lam: “…”
Nghê Lam lui lại. Triển Huy lớn tiếng quát bảo Lam Diệu Dương mang ba lô tới, duy trì một khoảng cách, mở ba lô cho hắn ta xem qua thử, xác nhận bên trong thực sự có ổ cứng.
“Để dưới đất, đá nó sang. Nghê Lam mày không được động đậy, Lý Mộc mày nếu không cản trở cô ta, tao sẽ đâm chết bà ta.”
Lam Diệu Dương đá thẳng ba lô sang cho Triển Huy.
Nghê Lam đứng sau lưng Lý Mộc nhìn, tức đến nghiến chặt răng.
Từ Hồi nhìn Lý Mộc quay, thế là chuyển hướng điện thoại sang quay Nghê Lam
Nghê Lam nén giận, rất muốn đánh cho mỗi người một gậy.
Triển Huy đeo ba lô lên, kéo nữ lao công kia lui về sau, cách bọn Nghê Lam càng lúc càng xa.
Nghê Lam đẩy Lý Mộc một cái, áp lấy Lý Mộc đi về phía trước. Triển Huy hét lên, mọi người không ai dám đến gần. Triển Huy rất nhanh đã ghìm nữ lao công kia lên thang cuốn đài ngắm cảnh xuống lầu hai.
Thang cuốn vừa đi được một nửa, Triển Huy liền vội vã thả nữ lao công ra tự mình xông xuống dưới. Hắn không quay đầu lại, nhanh chóng chạy trốn.
Mọi người trơ mắt nhìn hắn, nhìn hắn mang đi ổ cứng quan trọng kia, cứ vậy sắp biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.
Nghê Lam bỗng nhiên lui lại mấy bước, vọt mạnh nhảy lên lan can hành lang, dùng lực đạp một cái.
Lam Diệu Dương bị dọa đến nỗi nhịp tim muốn rớt mất hai nhịp. “Lam Lam!”
Đài ngắm cảnh lầu ba là hình tròn, trên mái kính hoa pha lê treo mấy bức quảng cáo lớn. Nghê Lam nhảy vọt một cái, nắm lấy một bức quảng cáo.
Lực va chạm này làm bức treo dao động, vọt tới bức tường hành lang đối diện.
Từ Hồi giơ điện thoại hét ầm lên.
Nhìn thấy sắp đụng tới rồi, Nghê Lam lại đạp một cước, chạy đạp mấy bước, lực chắc chắn, sau đó dựa vào toàn bộ sức lực này, cả người cô nhào nửa vòng trên không trung, bay trượt xuống lầu hai chỗ Triển Huy.
Lam Diệu Dương: “…”
Lý Mộc: “…”
Từ Hồi: “A aaaaaaaaaa….”
Hai ống kính ký giả theo sát Nghê Lam.
Lam Diệu Dương không nói hai lời chạy thẳng tới thang cuốn đài ngắm cảnh, chạy về phía Nghê Lam.
Triển Huy giật nảy mình vì tiếng vang ầm ầm, quay đầu nhìn quanh, lại xoay đầu nhìn lại, Nghê Lam đã rơi ngay trước mặt hắn.
Toàn thân Nghê Lam đã bùng cháy lửa giận, cô đi chân trần, trên người cô là lễ phục dạ hội lộng lẫy xinh đẹp, kiểu tóc búi tinh xảo đã lộn xộn vì đánh nhau, nhưng ánh mắt sắc bén lạnh lùng vô tình, dáng vẻ cầm côn tràn đầy sức lực như nữ thần Nemesis*.
Nghê Lam hét lớn một tiếng, vung côn đánh về phía Triển Huy.
Chú thích
*Nữ thần Nemesis: là Nữ thần của sự báo thù và thù hận. Nàng là con của nữ thần bóng đêm Nyx và là anh chị em của các vị thần Moros (Định Mệnh), Oneiroi (giấc mơ), Philotes (tình bạn), Momus (kẻ kết án), Geras (sự già nua, sự lão hóa).