Trong phòng thẩm vấn, Lưu Tống cùng ba đồng nghiệp khác cầm khẩu cung lần trước của Hồng Lôi thẩm vấn cô lại một lần nữa.
Hồng Lôi ngủ hơn ba giờ, nhưng so với Lưu Tống trắng đêm không ngủ, cô trông còn mệt mỏi tiều tụy hơn.
“Mấy cái này không phải đã hỏi rồi sao?” Hồng Lôi cực kỳ không kiên nhẫn.
“Cần xác minh.” Lưu Tống rất kiên nhẫn.
“Tôi không hít ma túy. Tôi bị người ta hại. Tôi không biết là ai. Lịch sử chat tôi đã xóa sạch rồi, không thể nào khôi phục. K không phải Tần Viễn thì chính là Paul, còn có khả năng là Bốc Phi. Bọn họ lợi dụng tôi, bọn họ muốn tôi làm kẻ chết thay. Tất cả tài liệu đều trong máy tính của tôi. Fuxing là do K chọn, hắn nói Quan Phàn sẽ chết, Nghê Lam sẽ bị bắt về Pháp thẩm tra, cứ cho là Nghê Lam không bị bắt đi, bên Pháp cũng sẽ lôi kéo cảnh sát bên này, làm loạn tầm nhìn của cảnh sát. Chúng tôi nhân những lúc như vậy xử lý sạch sẽ sự việc, sớm chút phòng bị. La Văn Tĩnh không còn đáng tin, phải bảo vệ bên Phong Phạm, phải tìm một căn phòng cất tất cả chứng cứ đi trước.” Hồng Lôi nhắm hai mắt nghiêng đầu nói lại một lần nữa câu trả lời đã nói trước đó.
“Tôi không biết chuyện giảm hình phạt, tôi không có bản lĩnh này. Tôi chỉ xử lý chuyện tiền nong. Trần Viêm là người tôi liên lạc, Tôn Tịnh cũng do tôi xử lý. Không hề khó, sau khi đột nhập vào mạng của cô ta sẽ biết cô ta chọn thức ăn gì bên ngoài, cho thêm chút nguyên liệu vào đó, vào phòng rồi thì quăng cô ta xuống lầu, viết di thư trên máy tính của cô ta, lúc đi khỏi thì quăng rác đi. K trách tôi không nên ra tay, nên nói cho hắn biết để hắn xử lý. Hắn nói tôi để lại điểm yếu, hắn sẽ xử lý. Tôi vốn tưởng hắn sẽ khen tôi làm tốt, tôi thấy mình đã xử lý rất tốt.”
“Tôi không biết nội gián của cảnh sát là ai, tôi không quản mấy chuyện đó. Tôi rất bận, chỉ riêng việc theo sát mấy tài khoản của Phong Phạm, chỉ riêng khoản xử lý chuyển khoản này nọ tôi cũng đã bận ngập đầu rồi. Tôi không có sai người đi giết La Văn Tĩnh, K không tin tưởng cho tôi ra tay, nhưng tôi cung cấp lịch trình và hành tung thực của La Văn Tĩnh cho hắn. Là tôi kéo La Văn Tĩnh vào nhóm PUA, khiến cô ta xem thử có thể lợi dụng internet để làm gì, để cho cô ta biết mọi hành động của cô ta đều bị chúng tôi giám sát. Cô ta bị dọa sợ nhưng lại không nói linh tinh với Khương Thành quá nhiều. Nhưng tôi không ngờ về sau La Văn Tĩnh lại bị Quan Phàn tìm ra. Tôn Tịnh và La Văn Tĩnh không liên quan gì, sao Quan Phàn lại tìm tới, quả đúng thần kỳ.”
“Tôi không động đến Quan Phàn, không cần thiết. Cô ta không tra ra được gì từ La Văn Tĩnh. Nhưng tôi phát hiện Nghê Lam không thích hợp. Ngày 9 tháng 9 đó cử chỉ của cô ta không đúng lắm. Về sau bọn họ đi dự tiệc, tôi liền tra tình hình mạng của công ty, phát hiện có người tải danh sách xuống từ văn phòng Đỗ Lợi Quần, tôi liền báo cho K. Tôi cảm thấy là Nghê Lam. Tôi cũng nói cho K biết điểm khả nghi của Nghê Lam.”
“Tôi không nhớ danh sách đó nữa, xóa bỏ toàn bộ rồi. Nếu như đã lộ rồi thì sẽ không tiếp tục dùng nữa. K sẽ làm gì tôi không quan tâm. Dù sao cũng không phải tôi làm. Tôi từng nghĩ sẽ hợp tác chặt chẽ hơn với hắn, nhưng hắn thấy mỗi người chúng tôi tự lo phần mình, hợp tác trên mạng an toàn hơn. Tôi xử lý Tôn Tịnh là muốn biểu hiện một chút, kết quả hắn cũng không hài lòng.”
“Tôi không biết máy bay không người lái. Tôi có súng, có đồ phòng thân. Là K cho tôi, tôi hỏi hắn hắn liền cho. Hắn ta rất hào phóng, nhắc tới điều kiện gì, yêu cầu gì hắn cũng đáp ứng rất thoải mái. Hắn thường xuyên online, tôi nhắn tin hắn trả lời lại rất nhanh. Tôi không hề biết chuyện máy bay không người lái tập kích. Tôi đến nhà La Văn Tĩnh là vì K nói cô ta không còn đáng tin, tôi gắn máy nghe lén trong nhà cô ta. Cô ta còn giữ chút đồ của Khương Thành, bao gồm cả máy tính cũ của Khương Thành. Trước đó tôi không hề đụng đến, nhưng xảy ra chuyện rồi, tốt nhất vẫn nên tra rõ ràng một chút.”
“K báo tin, nói hôm đó sẽ có cảnh sát đến kiểm tra nhà La Văn Tĩnh. Vì dưới lầu toàn là phóng viên, khả năng là cửa nhà La Văn Tĩnh cũng có. Tôi lên đó là an toàn nhất không bị nghi ngờ. Hơn nữa, K hi vọng tôi có thể tiếp cận điều tra của cảnh sát hơn một chút, hắn nói đã chuẩn bị tay súng bắn tỉa, tôi bị thương sẽ được cảnh sát đưa đến cùng bệnh viện với Khương Thành. Đến lúc đó, hắn sẽ sắp xếp người đưa chút thuốc cho tôi, tôi tìm cơ hội tiêm cho Khương Thành và La Văn Tĩnh. Nhưng sau khi tôi được đưa tới bệnh viện, tôi cảm thấy thái độ của cảnh sát đối với tôi không đúng lắm, tôi cũng không giành được tín nhiệm. Cũng không có người tới đưa thuốc cho tôi, về sau tôi hỏi K, hắn nói tình hình không ổn, cảnh sát nghi ngờ rồi, nên không giữ kế hoạch ban đầu.”
“Tôi không biết chuyện ở căn tin bệnh viện. Kế hoạch của tôi là đợi lấy được thuốc sẽ tiêm cho Khương Thành và La Văn Tĩnh. Đến căn tin chỉ là ăn cơm bình thường, cũng không có kế hoạch tấn công gì. Chứng cứ của tôi đều ở trong laptop, tất cả lịch sử trò chuyện và hành động tôi đều backup lại một phần. Các anh đi kiểm tra máy tính của tôi là biết.”
Hồng Lôi nói chuyện có chút bấn loạn, nhưng khẩu cung lần nào cũng rất thống nhất.
Cô phủ nhận lịch sử nói chuyện được khôi phục trong máy tính bàn ở nhà. Cô nói nguyên văn không phải như vậy, mặc dù na ná như nhau, nhưng nguyên văn không phải như vậy. Trong quan hệ hợp tác cô cũng không phải giữ vị trí chủ đạo, cô thấy mình giống nhân viên tài chính hơn.
Cô cũng xác nhận có hỏi khi nào Tần Viễn có thể ra ngoài, vì cô cảm thấy Tần Viễn và bọn họ là cùng một đám. Nghê Lam chỉ điểm Tần Viễn, đương nhiên Tần Viễn là cùng một bọn với họ. Nhưng đối phương lại phủ nhận Tần Viễn. Lúc này cô liền cảnh giác, cô cảm thấy tình hình không ổn. Cho nên cô xử lý sạch sẽ chương trình máy tính và lịch sử nói chuyện, cầm đồ đi.
Chúc Minh Huy cùng hai nhân viên trong tổ kiểm tra cùng ngồi trước camera thẩm vấn nghe cuộc thẩm vấn giữa Lưu Tống và Hồng Lôi.
Sau khi Lưu Tống ra ngoài, Chúc Minh Huy gọi ông tới phòng làm việc.
“Anh tổng kết ngắn gọn một chút.” Chúc Minh Huy nói.
“Liên quan đến chuyện tiền nong khẳng định là cô ta nói dối. Chắc chắn cô ta có tài khoản cá nhân ở nước ngoài, cô ta làm những thứ này vì tiền. Có lẽ cô ta quả thực không biết K là ai, cô ta cũng rất muốn được vào vị trí nòng cốt, nhưng mãi vẫn không thành công. Vừa qua cô ta có chút nóng vội, nóng lòng biểu hiện. Giết Tôn Tịnh chính là một ví dụ, tâm lý này của cô ta bị K nhìn thấu rồi, cũng làm cho K cảm thấy cô ta không đáng tin. Cho nên mấy chuyện xảy ra sau này cần kẻ chết thay, K liền đưa cô ta lên thớt. Theo camera giám sát của Fuxing, sau khi Hồng Lôi đặt phòng, trong lịch sử ra vào căn phòng đó chỉ có Hồng Lôi. Camera có bị sửa qua hay không còn cần thời gian để dùng kỹ thuật điều tra loại trừ.”
Chúc Minh Huy khẽ gật đầu.
Lưu Tống tiếp tục nói: “Hồng Lôi thừa nhận cô ta là Maria, nhưng cô ta nói Maria không chỉ có một mình cô ta. Theo khẩu cung của cô ta, cô ta chỉ quản tiền bạc, cô ta thừa nhận cô ta liên lạc Trần Viêm, những người trong nhóm PUA kia. Vì định vị nghiệp vụ của trang Sơn Lâm, tìm loại người này là dễ nhất. Giao tiền nhanh, dễ nhận tới tài khoản. Hơn nữa bọn họ có hành vi phạm pháp, phát hiện tài khoản mình có bất thường cũng không dám báo cảnh sát. Nhưng cô ta nói cô ta không liên lạc với nội gián trong cục cảnh sát. Maria liên lạc với mũ ảo thuật Quách Tuấn kia không phải cô ta. Cô ta cũng không phải Maria phái người đi bắt cóc La Văn Tĩnh, liên lạc nổ súng bắn cô ta.”
Chúc Minh Huy nói: “Phải tiếp tục thẩm vấn cô ta, phải xác minh tính chân thực của khẩu cung. Nếu như Maria đó không phải cô ta vậy là ai? Những người trong Phong Phạm đó, còn nhân viên liên quan, đều phải thẩm tra lại một lần nữa. Khẩu cung của mỗi người phải phù hợp, bọn họ đều liên hệ với nhau, nhất định sẽ tìm ra sơ hở trong này.”
Lưu Tống ‘vâng’ một tiếng, tiếp tục nói: “Tối hôm qua sau khi Hồng Lôi rời nhà, có người vào phòng cô ta, động vào máy tính cô ta. Sau đó còn động vào tủ quần áo, bày trí thành dấu hiệu cô ta hoảng loạn chạy trốn. Như vậy có thể giải thích được vì sao máy tính cô ta lại không được xử lý sạch sẽ. Dù sao trong lần điều tra trước không tìm ra được gì trong máy tính cô ta. Lần này lại chỉ tìm ra được lịch sử trò chuyện trong ngày đó, bề ngoài nhìn như rất hợp lý. Nhưng rác trong nhà Hồng Lôi đã dọn sạch, phòng bếp đã lau chùi, khăn lau đều treo gọn gàng, làm sao chỉ có tủ quần áo lại không đóng kỹ, quần áo rơi vãi khắp nơi.”
Chúc Minh Huy lại khẽ gật đầu.
Lưu Tống nhìn Chúc Minh Huy: “Cô ta cố ý nhắc tới Tần Viễn, điểm này cũng rất đáng nghi. Hiện tại không thể xác định được là cô ta cố ý hay là vô ý giúp Tần Viễn. Manh mối hiện tại giống như đang giúp Tần Viễn thoát khỏi hiềm nghi.”
“Có bất kỳ điểm nào đáng ngờ đều không thể bỏ qua. Tiếp tục thẩm tra Tần Viễn cho tôi, không thể bỏ qua.” Chúc Minh Huy nói chắc nịch, “Còn nữa, người của chúng ta vẫn luôn trông coi dưới lầu, không hề nhìn thấy nhân viên hay người nào khả nghi lên lầu, trong camera giám sát cũng không thấy ai lên xuống lầu, nhưng lại có người động tay động chân trong nhà Hồng Lôi. Điều tra toàn bộ từ trên xuống dưới tòa chung cư đó của Hồng Lôi cho tôi. Địa điểm chế tạo máy bay không người lái cũng tra cho tôi, bất luận có phải là Hồng Lôi chuyển máy bay không người lái đến Fuxing hay không, trước khi để ở Fuxing chắc chắn còn có một địa điểm khác.”
“Vâng.” Lưu Tống gật đầu.
“Lưu Tống.” Chúc Minh Huy nói, “Vụ án này liên quan rất nhiều người, nhưng hễ có chút hiềm nghi nào đều phải nắm lấy. Tôi biết áp lực của các anh rất lớn, nhưng phá án đừng lo ngại gì, thả lỏng tay chân, có gì còn có tôi chống đỡ, hiểu không?”
“Vâng.” Lưu Tống to giọng đáp lại, cùng cấp dưới đi ra ngoài.
Tăng Vĩnh Ngôn chờ ông ở bên ngoài.
“Bọn lão Giang đã kiểm tra đồ đạc trong khách sạn Fuxing cả một đêm, không có vân tay trên súng trường, sáng bóng sạch sẽ. Cây súng này là cây bắn chết Lưu Tân và chân Hồng Lôi. Những đồ khác đã bị cháy biến dạng, tạm thời không tìm thấy được vật gì có ích từ máy bay không người lái. Đã lục tung thùng rác dưới lầu của Hồng Lôi, theo khẩu cung của Thiệu Gia Kỳ và Hồng Lôi, tìm ra hai bao rác, đồ bên trong hẳn là trong nhà Hồng Lôi. Trong đồ ăn Thiệu Gia Kỳ mang tới không tìm ra được chất ma túy. Những phần rác khác không có điểm đáng nghi.”
Lưu Tống bước vội vàng, vừa nghe vừa cùng Tăng Vĩnh Ngôn quay lại phòng làm việc.
Tăng Vĩnh Ngôn nói đến một đoạn: “Đo được ma túy trong bột ca cao ở nhà Hồng Lôi.”
Lưu Tống dừng bước: “Bột ca cao?”
“Một loại đồ uống socola, tan nhanh. Trong bình chỉ còn lại một chút, xem ra cô ta rất thích uống.” Tăng Vĩnh Ngôn nói.
“Người hạ độc hết sức quen thuộc thói quen sinh hoạt của Hồng Lôi. Biết cô ta về nhà nhất định sẽ uống cái đó” Lưu Tống nói.
“Hẳn là vậy.”
Lưu Tống nhanh chóng tổ chức sắp xếp người đi lục soát tòa nhà kia của Hồng Lôi.
Sau mười phút, Paul nhìn điện thoại, trong điện thoại có một khung chat.
K: ‘Rời khỏi đó đi, cảnh sát bắt đầu lục soát rồi.’
Paul cười lạnh một tiếng, hắn chậm rãi tiếp tục cạo râu.
Trước mặt hắn chính là màn hình trên bức tường trong biệt thự Tần Viễn. Trên màn hình, cảnh sát đã tới ngoài cửa lớn chung cư Hồng Lôi.
Paul cạo râu sạch sẽ, soi gương. Hắn hiển nhiên không có ngu như vậy cứ ở mãi trong tòa nhà của Hồng Lôi. Bây giờ mới thông báo có phải là chậm rồi không.
Hắn cũng không phải loại tay mơ như Hồng Lôi.