Thiệu Gia Kỳ đi ra từ nhà Hồng Lôi, nhàn tản đi bộ đến trạm xe buýt.
Cuối cùng cô vẫn mua bia, vì vậy cô không lái xe.
Lâu rồi mới nói chuyện với người khác thoải mái như vậy, Thiệu Gia Kỳ cực kỳ vui vẻ. Cô đã nộp đơn từ chức, nhưng thực sự công ty bây giờ cũng xem như không còn rồi. Các sếp lớn đều bị đưa đi, tra hỏi bình thường, không phạm phải chuyện gì đều đã được thả ra, nhưng những người đến bây giờ vẫn chưa ra đoán chừng ít nhiều cũng có chút phiền phức. Thật không thể ngờ tới công ty lại biến thành như vậy.
Không ngờ tới Khương Thành lại như vậy, La Văn Tĩnh lại như thế. Những lúc thế này, Thiệu Gia Kỳ cực kỳ nhớ Nghê Lam. Nếu như còn ở cạnh Nghê Lam, bọn họ sẽ còn tám tới cỡ nào.
Vừa rồi cô gặp mặt Hồng Lôi, không nhịn được nói về Nghê Lam suốt. Các cô nói về sự thần kỳ của Nghê Lam, nói Nghê Lam rốt cuộc là ai, Nghê Lam giỏi như vậy vì sao lại làm nghệ sĩ, lại ngồi bàn tình huống trước mắt của Nghê Lam, không biết có thật là có sát thủ muốn giết cô không, hay lại là trò đùa ác ý gì?
Hồng Lôi không rõ tình hình của Nghê Lam, Thiệu Gia Kỳ cũng không rõ. Cô nói với Hồng Lôi, đừng thấy Nghê Lam còn trẻ nhưng làm việc gì cô cũng đều có tính toán, mặc dù có phần bốc đồng xíu, nói chuyện không nhất quán, nhưng thực sự làm việc rất chắc chắn. Nghê Lam không liên lạc với bọn họ cũng là vì nghĩ cho bọn họ, không muốn bọn họ bị cuốn vào nguy hiểm. Cô tin tưởng Nghê Lam. Cô tin trong lòng Nghê Lam thực sự coi bọn họ là bạn, đợi mọi việc kết thúc rồi, bọn họ lại cùng nhau tụ tập. Chỉ là tới lúc đó, không biết cô với Hồng Lôi đều đang làm gì.
Thiệu Gia Kỳ và Hồng Lôi nói rất nhiều chuyện, bọn họ cùng nhau nhớ lại chuyện xấu hổ trước đây của Nghê Lam, cùng nhau phân tích hành vi kỳ quái của cô, sau đó cùng nhau cười ha ha.
Thật vui vẻ, không biết về sau có còn cơ hội nói chuyện phiếm như vậy không.
Thiệu Gia Kỳ ngẩng đầu xem lịch trình xe buýt chạy, phát hiện xe cô muốn bắt đã qua chuyến cuối rồi. Cô lấy di động ra đang tính gọi một chiếc taxi, lại chú ý tới một chiếc xe đậu cách đó không xa có phần kỳ quái, có hai người ngồi phía trước, giống như cũng dừng lại lúc cô dừng đợi xe. Bây giờ cô không bắt được xe, mà trong trạm xe cũng không có ai khác, hai người trên xe đó đang xuống xe.
Thiệu Gia Kỳ có chút cảnh giác, cô xoay người rời đi.
Dường như hai người đó đang theo sau cô, Thiệu Gia Kỳ nghe thấy tiếng bước chân. Cô tăng tốc độ, tay thò vào trong túi, tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, rõ ràng là đang chạy về phía cô.
Thiệu Gia Kỳ nhớ tới lời dặn của Nghê Lam, trong đầu đã lóe lên mấy chục tình huống bị làm hại.
Thiệu Gia Kỳ đột nhiên xoay người, hét to một tiếng: “Cút ngay!” Dùng sức nhấn chai xịt phòng thân.
Hai người đàn ông kia giật nảy mình, trong đó có một người bị phun trúng, chửi lên một tiếng rồi gập người lại. Người kia đã nhanh chóng né ra, một phát chụp lấy cổ tay Thiệu Gia Kỳ.
Thiệu Gia Kỳ thét một tiếng chói tai, một cái thẻ nhân viên lắc lư trước mặt cô: “Bình tĩnh một chút, cảnh sát.”
Thiệu Gia Kỳ sững sờ một hồi, người đó lại nói: “Chúng tôi là cảnh sát.”
Thiệu Gia Kỳ giựt thẻ nhân viên, sau đó lùi mấy bước, nhìn xác nhận.
Đúng thật là cảnh sát.
Cảnh sát hình sự tỉnh, Hạ Lực.
Trác Phong nháy mắt một cái, ra sức quẹt nước mắt: “Người bên cạnh Nghê Lam đều dữ dằn vậy sao?”
Thiệu Gia Kỳ trả lại thẻ cho Hạ Lực, hỏi: “Nghê Lam làm sao?”
Hạ Lực không trả lời ngay, giáo huấn cô trước: “Nếu thật gặp nguy hiểm cũng phải bình tĩnh chút, bất chấp tất cả xịt vào mặt người ta, nếu là lưu manh thiệt, cô như vậy chỉ chọc điên đối phương, bị găm dao là chắc. Báo cảnh sát, tìm nơi an toàn, cầu cứu đám đông, tuyệt đối đừng có công kích lúc đang ở một mình.”
“Đã báo cảnh sát rồi.” Thiệu Gia Kỳ chìa điện thoại ra, cô gọi 110.
Hạ Lực: “…Ok, xử lý cũng không tồi.”
Thiệu Gia Kỳ nói với điện thoại: “Thật xin lỗi, là tôi hiểu nhầm, không có việc gì rồi.” Cô cúp điện thoại, sau đó nhìn Hạ Lực, rồi lại nhìn Trác Phong.
Trác Phong vẫn còn đang dụi mắt, Thiệu Gia Kỳ lấy ra một bình nước khoáng và khăn tay đưa cho anh: “Lần đầu tiên tôi dùng, không ngờ lại có tác dụng vậy.”
“Cũng không xem là có tác dụng.” Trác Phong nhận nước, “Người muốn hại cô thì thứ này cũng không cản được.”
“Các anh có chuyện gì sao?”
Hạ Lực gọi điện thoại, Trác Phong hỏi cô: “Vừa rồi cô đến nhà Hồng Lôi?”
“Đúng.”
“Sao lại đến đó?”
“Cô ấy gọi điện thoại cho tôi tám chuyện, tôi nghĩ tới vết thương của cô ấy nên đến thăm một chút.”
“Cô ấy với cô nói những gì?”
“Chẳng nói gì cả, chúng tôi chỉ tùy tiện tám chuyện thôi.” Thiệu Gia Kỳ mờ mịt.
“Cô ta có đặc biệt hỏi thăm gì không, có yêu cầu cô làm việc gì không?”
“Không có.” Thiệu Gia Kỳ nhìn Trác Phong, lại nhìn nhìn Hạ Lực.
Hạ Lực ở bên này đã nói điện thoại vài câu, sau đó anh đưa điện thoại qua: “Nghê Lam.”
Thiệu Gia Kỳ nửa tin nửa ngờ nhận điện thoại.
“Gia Kỳ, em là Nghê Lam.”
Quả nhiên là giọng nói của Nghê Lam, nhưng Thiệu Gia Kỳ bị hoảng như vậy cũng có chút cảnh giác, hỏi cô: “Em nợ chị bao nhiêu tiền?”
Nghê Lam bật cười: “2158.”
“Ok.” Thiệu Gia Kỳ an tâm rồi, “Sao thế?”
“Chị từ chức rồi hả?”
“Đúng vậy.”
“Chị trữ tiền nhiều như vậy không bằng đi du lịch giải sầu đi?”
“Chị làm gì có nhiều tiền, chị muốn mua nhà, căn bản còn không đủ làm sao lãng phí tiền đi du lịch. Em có chuyện gì vậy, cứ là lạ.”
Bên kia Nghê Lam xì một tiếng: “Đây mới đúng là đáp án chị nên nói nha. May mà em đột nhiên nhớ tới chị là người keo kiệt.”
“Em mới keo.”
Nghê Lam không để ý lời cô cười nhạo, nghiêm túc nói với cô: “Chị yêu, điện thoại của chị bị sao chép rồi. Xin lỗi nha, mặc dù rất muốn tránh nhưng chị vẫn bị em liên lụy rồi…”
Nghê Lam kể sự tình cho Thiệu Gia Kỳ, Thiệu Gia Kỳ nghe một hồi, kinh ngạc trừng to hai mắt.
“Kế tiếp cảnh sát sẽ cùng chị về nhà, giúp chị kiểm tra tình hình trong nhà, xem có camera hay bị nghe lén gì không. Chị nghe theo sắp xếp của bọn họ được không?”
“Được.” Thiệu Gia Kỳ thuận theo.
Thiệu Gia Kỳ trò chuyện với Nghê Lam xong, trả điện thoại lại cho Hạ Lực.
Trong nhà Hồng Lôi, cô mở máy tính ra một lần nữa, thấy điện thoại Thiệu Gia Kỳ bấm gọi 110 nhưng rất nhanh đã cúp máy, chỉ có mấy giây trò chuyện, có lẽ chẳng nói được gì. Cô nhíu nhíu mày, trong lòng có chút nghi ngờ.
Lúc này Thiệu Gia Kỳ gọi điện thoại tới, Hồng Lôi bắt máy.
“Hồng Lôi, chị có biết dưới nhà chị có cảnh sát không? Trời ơi, em còn tưởng gặp phải lưu manh.”
“Em không sao chứ?” Hồng Lôi hỏi.
“Không sao, chỉ là lúc nãy sợ mất vía, bọn họ đột nhiên nhảy xổ ra, em còn tưởng cướp nữa. Về sau bọn họ nói bọn họ là cảnh sát, hỏi em có phải Thiệu Gia Kỳ không, đến làm gì, hỏi em nói chuyện gì với chị. Em hỏi bọn họ thì bọn họ nói đang bảo vệ an toàn cho chị. Là thật hay giả vậy? Có chuyện gì thế, không phải điều tra chị xong rồi à? Sao bọn họ vẫn còn theo dõi vậy? Có phải bọn mình đều bị người theo dõi không?”
“Có lẽ do chị bị tấn công, cũng xem là nhân chứng quan trọng, cảnh sát mới theo thông lệ bảo vệ một chút.”
“Vậy được rồi, chị tự mình cẩn thận chút nha. Thôi em lên xe đây, không nói nữa.” Thiệu Gia Kỳ chào hỏi xong, cúp điện thoại.
Hồng Lôi đặt điện thoại xuống, nghĩ ngợi, mở giao diện máy tính lên, gõ tiếng Anh.
Maria: ‘Cảnh sát đang theo dõi rất sát, bên này rất nguy hiểm, tôi đề nghị tạm thời không có bất kỳ hành động nào.’
K: ‘Thiệu Gia Kỳ tin tưởng cô sao?’
Maria: ‘Tin.’
K: ‘Vậy được rồi, còn lại cứ thuận theo tự nhiên. Lúc cần dùng đến cô ta thì dùng.’
Maria: ‘Muốn dùng cô ta tới áp chế Nghê Lam sao?’
K: ‘Để xem tình huống lúc đó.’
Maria: ‘Có kế hoạch gì không? Tần Viễn muốn thoát thân thế nào?’
K: ‘Liên quan gì đến Tần Viễn? Cảnh sát cũng không phải ngu.’
Hồng Lôi nhíu mày.
Bên kia không nói gì nữa.
Bên Thiệu Gia Kỳ, cô khẩn trương bỏ điện thoại vào trong túi xách, hỏi Hạ Lực: “Như vậy được không?”
“Chắc được.”
“Vậy là thật sự có cảnh sát giám sát chị ta dưới nhà sao?”
“Đúng vậy.” Hạ Lực khởi động xe, đưa Thiệu Gia Kỳ về nhà.
“Vậy các anh là giám sát tôi sao?”
“Không phải. Bọn tôi chỉ giúp đỡ tạm thời thôi. Nghê Lam cảm thấy có người giả mạo cô nói chuyện với cô ấy, liền liên lạc với cảnh sát. Vừa khéo người giám sát Hồng Lôi báo cô tới thăm cô ta, cho nên chúng tôi chạy tới tiếp ứng.”
“Nhưng mà bọn họ có thể làm gì tôi chứ? Bắt tôi làm con tin?” Thiệu Gia Kỳ nghĩ ngợi, nghiêm túc nói, “Tôi cảm thấy mấy anh vẫn nên giám sát tôi đi.”
“Sẽ có người sắp xếp.” Hạ Lực đồng ý.
Phía bên này Nghê Lam đang nói điện thoại với Lam Diệu Dương, cô không ngủ được, muốn thảo luận với Lam Diệu Dương một chút. Cô kể hành động của Hồng Lôi cho anh.
Lam Diệu Dương cũng không thể hiểu nổi: “Cô này sao lúc nào cũng làm chuyện ngu xuẩn thế? Ngoại trừ việc làm cảnh sát nghi ngờ, cô ta có thể đạt được mục đích gì?”
“Cô ta muốn tìm được địa chỉ của em.”
“Tần Viễn vẫn còn trong nhà giam, cô ta đi sai một bước thì sẽ hại Tần Viễn. Tần Viễn sẽ bỏ qua cho cô ta sao? Vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng.”
Lam Diệu Dương đang tăng ca làm báo cáo. Anh bỏ ra nhiều thời gian bên cạnh Nghê Lam, vì vậy anh phải tăng ca làm việc của công ty. Ngày mai có cuộc họp hội đồng quản trị lâm thời cần anh báo cáo, liên quan đến Nghê Lam.
Lam Diệu Dương chuyên tâm làm, gõ mấy chữ, nói: “Paul vẫn luôn hoạt động mạnh ở châu Âu, lần này gây chuyện ở bên này là vì em, đúng không?”
“Ừm, chắc vậy.”
“Vậy thì ở trong nước Tần Viễn chắc phải có một trợ thủ đắc lực khác, Phong Phạm quan trọng như vậy, lại là Khương Thành rửa tiền, phải có người giúp anh ta quan sát. Lỡ như người kia không phải Đỗ Lợi Quần mà là Hồng Lôi?”
“Sau đó anh ta cho phụ tá đắc lực của mình một phát súng? Không nói là bắn chết, lỡ như bắn lệch bị thương nằm liệt giường, vậy không giúp được anh ta gì rồi. Hơn nữa càng là cán bộ cao cấp, trong thời điểm này càng không thể thêm loạn, không phải sao?”
“Có thể cô ta không hề bị thương nặng, cô ta còn có thể điều tra được tình hình của bệnh viện, giúp giương đông kích tây, ý đồ làm loạn trận tuyến của cảnh sát, khiến cảnh sát không thể kịp thời cứu viện Âu Dương Duệ. Bây giờ cô ta còn muốn dò hỏi địa chỉ của em từ Thiệu Gia Kỳ. Nên bắt cô ta ngay lập tức, cô ta hack điện thoại của Thiệu Gia Kỳ, hiện tại trên máy tính của cô ta cũng có, cái này chính là chứng cứ.” Lam Diệu Dương nói tới lên tinh thần, “Em mau ngủ đi, anh gọi cho Lưu Tống.”
Lam Diệu Dương nói làm là làm, anh gọi điện thoại cho Lưu Tống, vừa mới nói hết lời, Lưu Tống đã nói: “Chúng tôi vừa cầm lệnh bắt giữ, chuẩn bị đi bắt cô ta.”
“Cái gì?”
“Hôm Hồng Lôi bị bắn, nhóm Lý Mộc không phải chụp rất nhiều hình và quay video sao? Chúng tôi đối chiếu camera trên đường và ở tàu điện ngầm, bắt được hai kẻ hiềm nghi. Trong đó có một người hôm nay gọi lên rồi, giống như cậu phỏng đoán vậy, phá hư mạch điện của tòa nhà chỉ để làm nhiễu nghe nhìn, công việc chính của hắn ta là sau khi Hồng Lôi tiến vào tòa nhà thì giúp cô ta giám sát tình hình dưới lầu, lúc cần thiết thì dọn dẹp chướng ngại giúp cô ta. Hắn ta không biết Hồng Lôi ở trên lầu cụ thể làm gì. Nhưng sau khi Hồng Lôi lên không lâu sau, hắn phát hiện Lý Mộc và Trâu Úy tới. Maria đã gửi hình Lý Mộc và Trâu Úy cho hắn, hắn biết Trâu Úy là cảnh sát, muốn lên lầu. Cho nên hắn liền thông báo cho Maria. Hồng Lôi đã không kịp rời đi, Maria kêu hắn nổ súng làm xáo trộn phòng, cũng bắn vào bả vai Hồng Lôi một phát, nói là bị trầy da chút là được, nhưng hình như hắn bắn hơi lệch. Sau đó hắn bỏ súng vào trong túi, để lại trong cốp sau của Hồng Lôi, sau đó đi bộ tới tàu điện ngầm rời đi. Về sau hắn cũng không dám liên lạc với Maria nói chuyện tiền nong.”
“Hắn có thể chỉ chứng Hồng Lôi sao? Hồng Lôi chính là Maria?”
“Điện thoại của hắn giống như điện thoại của mấy người khác, sau chuyện đó đã bị hủy rồi, nhưng hắn quả thực có thể chỉ chứng Hồng Lôi. Bằng chứng của hắn đều có thể đối chiếu được, hắn nói vị trí xe Hồng Lôi đậu lúc đó cũng chính xác. Hắn có thể khai rõ loại xe, biển số xe. Trong mấy tấm ảnh cũng chỉ chuẩn xác ra được Hồng Lôi.”
Quá tốt rồi!
Thật sự quá tốt rồi!
Lam Diệu Dương cúp điện thoại, yên tâm viết báo cáo.
Sau vụ án máy bay không người lái tập kích, Lam Cao Nghĩa và Hứa Quyên cấp tốc mời tám vệ sĩ, cũng yêu cầu Lam Diệu Dương về nhà ở, kêu Lam Diệu Ninh cùng con chuyển về. Lúc Liên Húc có công việc bên ngoài cũng phải mời hai vệ sĩ.
Lam Diệu Dương biết bọn họ lo lắng, không chỉ bọn họ, ngay cả những người khác ở Blue cũng cảm thấy lo lắng.
Các vị ủy viên hội đồng quản trị, cổ đông, quản lý cấp cao, còn có các đối tác, đều hỏi thăm bọn họ tình hình của Nghê Lam, lo lắng việc kinh doanh hay danh dự của công ty bị ảnh hưởng.
Tuyên bố của tập đoàn Viễn Bác cùng với tin của luật sư lại nhằm trực tiếp vào Nghê Lam, liên đới, Blue ký hợp đồng với Nghê Lam cũng đang ở vị trí đối lập với Viễn Bác.
Blue cũng đưa ra tuyên bố, nghệ sỹ do công ty ký kết Nghê Lam có sức khỏe tốt, không bị bệnh tinh thần, bị thương trong lúc ứng cứu cảnh sát và phản kháng tập kích khủng bố, tạm thời dừng toàn bộ hoạt động, sẽ dốc toàn sức phối hợp cảnh sát điều tra, hỗ trợ cảnh sát phá án. Blue sẽ căn cứ toàn bộ trên sự thật và pháp luật, ủng hộ chính nghĩa, hành vi dũng cảm của Nghê Lam, đồng thời cũng giữ quyền truy cứu những lời đồn cùng phỏng đoán ác ý trên mạng, v.v.
Đây chính là đối nghịch chính diện với Viễn Bác.
Những điều này tạo nên sự hứng thú và nhiều chuyện của dân mạng.
‘Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi, cuối cùng ai sẽ bị vả vào mặt đây? Thật mong chờ!’
‘Hai nhà kết minh cũng vì Nghê Lam, đối địch nhau cũng vì Nghê Lam. Nghê Lam này thật là hồng nhan họa thủy.’
‘Vậy rốt cuộc Tần Viễn là tội phạm hay Nghê Lam là đồ thần kinh?’
‘Nghê Lam đã cống hiến gì lớn cho Blue chưa? Blue đối xử với Nghê Lam thật là như bảo vệ thỏi vàng.’
‘Quay về lúc đầu, Nghê Lam từng bò lên giường ông chủ nhỏ Lam Diệu Dương.’
‘Xin mời xem link video: …’
Nợ cũ lâu năm bị moi lên, dư luận cực kỳ bất lợi với Blue. Điện thoại của bộ phận PR và quản lý nghệ sĩ bị gọi cháy máy.
Nhưng Lam Diệu Dương lấy thái độ cứng rắn hiếm thấy của anh họp với cấp quản lý các phòng ban, yêu cầu tất cả mọi người không được thảo luận vụ án và Nghê Lam, nội bộ công ty và đối tác lúc giao lưu không được đề cập đến nội dung này, tạm thời Nghê Lam sẽ dừng toàn bộ hoạt động, sẽ không đến công ty, sẽ không phát biểu với bên ngoài, tinh thần của Nghê Lam rất tốt, thân thể khỏe mạnh không có bệnh gì. Phòng PR nhất định phải chặn tất cả hot search không tốt, nội dung tuyên bố ra bên ngoài nhất định phải được anh ký mới có thể tuyên bố.
Lam Diệu Dương bảo vệ Nghê Lam thật chặt, rốt cuộc tạo ra bất mãn với những đồng nghiệp khác trong tập đoàn, cổ đông cùng nhóm quản lý cấp cao. Bọn họ yêu cầu Lam Diệu Dương giải thích những bê bối cũng như vụ án Blue bị cuốn vào gần đây, cũng phải tiến hành hủy hợp đồng với Nghê Lam.
Lam Cao Nghĩa đã nói chuyện với Lam Diệu Dương, anh bình tĩnh nói: “Mặc dù trong mắt bọn họ con chỉ là con trai của Lam Cao Nghĩa, nhưng trên danh nghĩa dù sao con cũng là tổng giám đốc của Blue. Bọn họ muốn giải thích con sẽ giải thích. Ký hợp đồng với ai, đá ai đi, không tới phiên bọn họ nhúng tay vào chỗ con chứ.”
Thái độ này nằm trong dự liệu của Lam Cao Nghĩa, nhưng khí thế này thì bất ngờ rồi.
Đứa con trai bảo bối ngoan ngoãn, ôn hòa biết quan tâm, lo lắng cho cảm nhận của người khác, từ lúc nào đã bá đạo như vậy?
Lam Cao Nghĩa có chút vui mừng, đương nhiên ông có thể làm chỗ dựa cho con trai, nhưng ông cảm thấy con trai tự làm chủ cũng không có gì không tốt.
“Vậy thì họp đi, tự con nói với bọn họ.”
Lam Diệu Dương đồng ý ngay. Anh hiện tại đang xử lý chính là báo cáo này. Tự anh sẽ ứng phó với thành viên hội đồng quản trị và quản lý cấp cao.
Lam Diệu Dương viết báo cáo có phần nóng máu, nhớ tới tên quản lý kênh PR của nhãn hiệu bao cao su XX kia, nói cái gì mà: ‘Nghê Lam, tôi từng vì em mà chống đỡ thiên quân vạn mã…’
Phi! Anh mới là người đàn ông chống đỡ thiên quân vạn mã cho Nghê Lam.
Trong phòng của Hồng Lôi, cô đi loanh quanh một hồi, cảm thấy rất bất an.
Hồng Lôi nhanh chóng thu dọn một ba lô lớn, đổi sang áo đen quần đen, đội mũ lên. Cô chắc chắn trong phòng không còn vật chứng gì đáng nghi, trước đó cảnh sát đã tới thẩm tra, nhưng cô vẫn xem lại một lần. Cô xóa sạch sẽ nội dung và chương trình liên quan trong máy tính, một lần nữa xác nhận không có sai sót mới đeo ba lô lên, không tắt đèn, đi ra khỏi cửa.
Hồng Lôi không đi thang máy, cô đi cầu thang xuống lầu, ở cửa tòa nhà nhìn thấy một người mặc thường phục, phong thái cử chỉ kia vừa nhìn đã biết là cảnh sát. Cô lại đi xuống một tầng, nhìn thấy trong bãi đậu xe, cách xe cô không xa cũng có một người mặc thường phục đang ngồi trong xe.
Hồng Lôi né đi camera của tòa nhà, tìm tới nút báo cháy, chỉ trong chốc lát, báo động vang lên. Dưới bãi đậu xe rất nhiều báo động của xe cũng vang lên. Bảo vệ chạy đến xem, cảnh sát trên xe kia cũng xuống rồi, anh ta quan sát xung quanh rồi gọi điện thoại.
Trong một góc khuất của bãi đậu xe, Hồng Lôi lên một chiếc xe khác, cô nổ máy xe, đi theo sau một chiếc xe khác ra ngoài. Người cảnh sát gọi điện thoại dường như chỉ chằm chằm nhìn vào xe cũ của cô, không có chú ý bên này.
Hồng Lôi lái xe đi ra ngoài, cô không chú ý tới người cảnh sát đang gọi điện thoại đã lập tức lên xe, nổ máy xe cách một quãng đã theo kịp.
Hồng Lôi lái được một đoạn thì xe của cô và xe của nhóm Lưu Tống lướt qua nhau. Hồng Lôi cúi đầu lái xe qua, tim vẫn còn thót lên, không những luống cuống mà còn tức giận.
Cô đập bốp một cái lên tay lái. Má, lại có thể đối xử với cô như vậy!
Lưu Tống và xe khác vừa tiến vào khu chung cư đã nhận được báo cáo.
Hồng Lôi cải trang ra ngoài rồi, vẫn đang theo dõi, bắt người hay đi theo?
Lưu Tống nhanh chóng ra chỉ thị, đi theo cô ta, đừng đánh cỏ động rắn.
Ông nhanh chóng điều xe, theo hướng chiếc xe đang theo dõi, lần theo dấu vết mà đi.