Lam Diệu Dương cùng Nghê Lam đi đến cục cảnh sát, anh còn gọi cả luật sư.
Bình luận trên mạng rất dữ dội, dư luận chấn động như sóng thần. Máy bay không người lái giết người, trực tiếp giết người, cảnh sát không biết làm gì, Âu Dương Duệ, Nghê Lam, lệnh ám sát, v.v, mấy loại nội dung này gần như bao phủ hơn phân nửa chủ đề hot search.
Điện thoại Lam Diệu Dương vang lên không ngừng, dọc đường anh trả lời không dứt. Mà Nghê Lam xác nhận tình huống với Bonnie, Bonnie la cô một trận: “Rất uy phong a, cực kỳ ngầu. Chuẩn bị cho tốt làm sao giải thích với cảnh sát vụ Lawrence Kim đi.”
Nghê Lam đau đầu, lúc chơi trội thật không nghĩ đến hậu quả, xúc động là ma quỷ.
Nghê Lam chỉnh lại điện thoại một phen, giao lại cho Lam Diệu Dương cầm, cô không quản mấy việc vặt vãnh nữa, yên tĩnh suy nghĩ.
Lưu Tống ở cục cảnh sát đợi Nghê Lam.
Trong cục cũng đang sục sôi ngất trời, dường như chỉ một lúc đã xuất hiện rất nhiều người, thần thái của mọi người vội vàng, cực kỳ nghiêm túc. Lưu Tống cách ly Nghê Lam với Lam Diệu Dương và luật sư, đưa cô vào trong phòng nói chuyện riêng.
Ông thuật lại toàn bộ tình huống xảy ra hôm nay cho Nghê Lam, cũng đưa video ghi hình vụ giết người trực tiếp cho Nghê Lam xem một lần.
Kỳ thật toàn bộ thời gian trực tiếp cũng không dài, chỉ 15 phút 43 giây.
Kết thúc cũng đột ngột như lúc bắt đầu.
“Cục giám sát mạng đã liên thủ với Bonnie đánh sập server ở bên Đức kia.” Lưu Tống nói, “Chúng tôi đã thông báo cho tổ chức hình sự quốc tế. Phía bên Jerry đang theo, chúng tôi cũng phái một đội lên đường qua đó.”
Nghê Lam xem video lại một lần nữa: “Đoạn sau hắn ta cứ phát hình ảnh đang truy sát tôi.”
“Đúng, gần như không có Âu Dương Duệ.” Lưu Tống nói: “Sách lược hiện trường của cô là đúng, chúng ta có thể phân tích vài thứ từ trong này. Mục tiêu lúc mới bắt đầu khẳng định là Âu Dương Duệ, bất kể là hiện trường giết người cho Âu Dương Duệ xem, hay là phát ra những phụ đề kia, nói cái chết của người dân do Âu Dương Duệ chịu trách nhiệm. Mấy cái này đều là đả kích sỉ nhục cậu ấy.”
“Bản thân Âu Dương Duệ không xem trực tiếp.” Nghê Lam nói.
“Nhưng bạn bè cậu ấy, chúng tôi, dân mạng, còn có Quan Phàn có thể nhìn thấy.”
“Vậy tình hình của Quan Phàn lúc này thế nào?”
“Vẫn chưa tìm thấy cô ấy.” Lưu Tống nói: “Viên cục ở hiện trường chỉ huy tìm người, ông ấy là người cuối cùng nhìn thấy Quan Phàn. Viên cục nói kiểm tra camera của bệnh viện phát hiện Quan Phàn tự mình ngồi xe lăn điện rời khỏi phòng, sau đó len vào nhóm bệnh nhân và người nhà bệnh nhân khác tiến vào thang máy, sau đó thì biến mất.”
Tự mình rời đi? Biến mất? Nghê Lam há to miệng, lại ngậm lại.
Đây không phải chuyện Quan Phàn có thể tự làm một mình, cũng không phải tác phong làm việc của Tần Viễn.
Lưu Tống nói: “Chúng ta tập trung tinh thần đối phó Tần Viễn được không? Phía bên Quan Phàn đã có người tìm rồi. Có một tiểu đội khác đang xử lý việc của cô ấy. Bây giờ không còn là chuyện của tỉnh, chỉ thị của cấp trên sắp đưa xuống rồi, giao thông, an ninh mạng, an ninh quốc gia, trinh sát hình sự lập thành tổ chuyên án liên hợp, đây là vụ án quan trọng, ưu tiên xử lý.”
“Những người khác thì sao?”
“Khương Thành ở bệnh viện cũng bị tập kích. Một lượng lớn nhân viên bị ngộ độc thức ăn, căn tin của bệnh viện cũng bị nổ. Trước mắt xem ra là kế giương đông kích tây, muốn chúng ta loạn trận. Tạm thời vẫn chưa có manh mối và chứng cứ cho thấy có liên quan đến vụ tấn công của máy bay không người lái. Bên kia đã có đặc công phong tỏa điều tra. Vì có khẩu cung trước đó của Khương Thành, La Văn Tĩnh, cộng thêm tình huống đặc biệt hôm nay, cho nên cấp trên đã hạ lệnh giam giữ thẩm vấn toàn bộ người có liên quan bên Phong Phạm. Bao gồm cả nghệ sĩ, người đại diện, quản lý, kỹ thuật, nhân viên tài chính của bọn họ, v.v.”
Đây không phải là tận diệt công ty nhà người ta bất chấp tất cả ư?
Nghê Lam lại hỏi: “Còn vụ máy bay không người lái thì xử lý thế nào?”
“Giám định sơ bộ cho thấy máy bay và phương thức cải tiến giống với đợt tập kích Khương Thành trước đó. Đã phái người đi đến nhà máy lần nữa, cũng tiếp tục truy tra trung tâm nghiên cứu phát minh có khả năng chỉnh sửa. Đang phong tỏa điều tra những khu vực gần địa điểm xảy ra tấn công, cho đến hiện tại vẫn chưa tìm ra địa điểm, nhân viên và thiết bị điều khiển máy bay không người lái.”
“Vẫn chưa thẩm tra ra được tin tức hữu dụng nào từ những người bị bắt trước đó sao?”
“Đúng thế. Chúng tôi đã mở rộng phạm vi, hiện tại triệt để kiểm tra lại toàn bộ những công ty và nhân viên liên quan đến các hạng mục Khương Thành từng tham gia, cũng như công ty của Tần Viễn, các công ty liên quan.” Lưu Tống thở phào một hơi, “Các tỉnh đều liên hợp lại, tất cả phòng ban đều đơn giản hóa thủ tục, phải điều tra rõ chân tướng, ngăn cản sự việc xảy ra lần thứ hai.”
“Được rồi, vậy bên Tần Viễn các ông có biện pháp gì không?”
“Tôi cần khẩu cung của cô, liên quan tới việc vì sao hôm nay cô lại đi đến hiện trường máy bay không người lái tập kích, trước khi Âu Dương Duệ hôn mê đã nói gì với cô, cậu ấy đang điều tra vụ nổ ngoài ý muốn gây ra cái chết của cha mẹ Tần Viễn, cậu ta có nói với cô tiến triển điều tra hôm nay không?”
Nghê Lam lắc đầu: “Không có, anh ấy không nói.” Hai người bọn họ bị máy bay không người lái tấn công làm sợ chết khiếp, thật sự không có quan tâm chia sẻ cái gì mà tình tiết vụ án.
“Vậy còn tin tức nào có ích không?”
Nghê Lam nghĩ ngợi: “Không có.”
Mặc dù Lưu Tống nôn nóng nhưng vẫn giữ tỉnh táo, “Tốt, vậy tạm dùng những tin tức hiện có để xử lý. Tần Viễn biết trực tiếp vừa bắt đầu thì cảnh sát chúng tôi sẽ tìm tới cửa, vì vậy anh ta đã chuẩn bị đủ, đi làm bình thường, họp hành, tất cả mọi người ở hiện trường đều có thể chứng minh anh ta không liên quan đến việc này. Chúng tôi đã điều tra văn phòng của bọn họ, cũng phái người đến nhà anh ta. Trước mắt vẫn chưa có thu hoạch gì, chỉ xác nhận được một việc ngoài sự khống chế của anh ta.”
“Paul?”
“Đúng. Cô chọc giận Paul, Paul mất khống chế, không theo kịch bản ban đầu của Tần Viễn.”
Nghê Lam cũng chú ý tới: “Phụ đề của video trực tiếp lúc đầu nói người dân chết là vì Âu Dương Duệ, câu này là tiếng Trung-Anh. Paul không biết tiếng Trung. Đây là do Tần Viễn chuẩn bị.”
“Nhưng sau đó lại đổi thành treo thưởng truy sát cô và vị Lawrence Kim kia, toàn bộ đều là tiếng Anh.”
“Câu Tần Viễn chuẩn bị không chỉ có câu này, phía sau anh ta còn có câu khác, cho nên mới dùng tiếng Anh, như vậy Paul và người của hắn ta sẽ không làm sai. Nhưng Paul cũng không thể hoàn chỉnh đi tới kết cục, phụ đề còn chưa ra hết.”
“Toàn bộ thời gian trực tiếp khẳng định dài hơn thời gian bọn họ dự tính.” Lưu Tống nói: “Bọn họ không ngờ tới cô lại xuất hiện đưa Âu Dương Duệ đi, Paul không hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn, phần hậu kỳ còn chuyển tiêu điểm lên cô. Kế hoạch của Tần Viễn chưa đạt được, server cũng bị chặn, Paul bị cô chọc giận, cũng không thể giết chết cô. Hai người đó hôm nay đều không đạt được mục đích.”
“Nhưng chúng ta cũng không thể bắt được thóp của bọn họ đúng không?”
“Ngoại trừ lời cô nói chỉ còn lại phẫn nộ mất khống chế.” Lưu Tống nói: “Lần này thẩm vấn cô sẽ cực kỳ tỉ mỉ, những câu hỏi đã hỏi trước đây sẽ hỏi lại một lần nữa, còn có thân phận của cô, chúng tôi cũng phải thẩm tra lại một lần nữa. Có thể nói, từ lức cô sinh ra tới bây giờ, sẽ điều tra toàn bộ lại một lần. Còn có Lawrence Kim cô tuyên bố trong trực tiếp là cha ruột của cô.”
Nghê Lam thầm thở dài, quả nhiên thoát không khỏi. May là liên quan đến Lawrence Kim, từ nhỏ Trần Thế Kiệt đã luyện tập với cô vô số khẩu cung.”
“Lawrence Kim tám chín năm trước cũng đã qua đời rồi.”
Lưu Tống: “….Lúc cô ra nước ngoài có làm thủ tục giám định người thân, người đàn ông làm thủ tục giám hộ đưa cô ra nước ngoài là ai?”
“Lawrence Kim là một bí danh, ông ấy hỗ trợ tổ chức quốc tế xử lý công việc chống khủng bố, bị phần tử khủng bố sát hại. Mẹ tôi 12 năm trước cũng bởi vì có liên quan tới ông ấy nên đã bị tổ chức Bird trả thù, gặp tai nạn xe bất ngờ ở Ấn Độ mà qua đời. Mẹ tôi bị mưu sát. Khi đó Bird, cũng chính là Paul còn không biết sự tồn tại của tôi, Lawrence Kim vì bảo vệ sự an toàn của tôi nên đón tôi ra nước ngoài, nhưng sau đó ông ấy cũng chết. Ông có thể nói hình cảnh quốc tế điều tra Lawrence Kim, trên dark web vẫn còn lưu lại một số tin tức ông ấy bị giết hại, sát thủ còn được lãnh thưởng.”
Lưu Tống im lặng: “Người đàn ông trước đó cứu Khương Thành, ở trong bệnh viện, có người thông qua hệ thống phát thanh của bệnh viện gọi ông ta là Lawrence Kim, nhưng ông ấy nói với tôi ông ấy tên Bonnie Trần.”
“Không phải các ông đã điều tra đối chiếu thân phận của ông ấy rồi sao?”
“Nghê Lam, chút nữa người khác sẽ hỏi cô chi tiết hơn, cô nhất định phải nghĩ đáp án cho rõ ràng. Bonnie Trần cũng phải chấp nhận thẩm vấn. Một khi khẩu cung của hai người không đồng nhất, bị phát hiện là nói dối, hai người sẽ gặp phiền phức. Bây giờ đã không còn là một vụ án bình thường nữa rồi.”
“Chẳng có gì không đồng nhất. Các ông cứ đi hỏi ông ấy. Lawerence Kim chết rồi, tất cả mọi chuyện và văn bản đều có thể điều tra. Thầy cô, bạn học, chiến hữu còn có sếp cũ của ông ấy đều đến dự tang lễ. Nhưng tôi không thể đi. Tôi không thể để người khác biết tôi là con gái của ông ấy. Bởi vì Paul sẽ giết tôi. Bonnie làm cho một công ty kỹ thuật an ninh ở Mỹ, ông ấy trợ giúp tôi, cho tôi đi học, huấn luyện tôi. Tôi cũng giúp ông ấy làm một số việc.”
Lưu Tống yên lặng nhìn cô, sau đó hỏi: “Vì sao cô lại đổi quốc tịch, vì sao cô quay về?”
“Tôi là bị ép rời đi. Tuổi thơ tôi ở đây, bạn học, bạn thân, người nhà, toàn bộ đều ở đây. Vốn dĩ tôi nên có một cuộc sống bình thường, nhưng bởi vì sự tồn tại của phần tử khủng bố như Paul, tính mạng tôi bị uy hiếp, tôi mới bị bức phải rời nước. Trước đây tôi còn nhỏ, tôi chưa có bản lĩnh, tôi đánh không lại bọn họ. Nhưng bây giờ tôi lớn rồi, cảnh sát Lưu. Dựa vào cái gì phải sợ phần tử khủng bố kia khống chế cuộc sống của tôi. Dựa vào cái gì mà người vô tội phải mai danh ẩn tính, người xấu lại đắc ý càn rỡ, muốn làm gì thì làm. Tôi không phục, cảnh sát Lưu, bất luận thế nào tôi cũng không phục. Ngay khi Quan Phàn mời tôi, tôi đã nhận lời ngay, tôi chính là muốn diệt trừ bọn họ.”
Lưu Tống có chút xúc động, ông khẽ gật đầu: “Tôi sắp xếp cho cô ghi khẩu cung.”
Nghê Lam ghi khẩu cung hơn bốn giờ, thật sự là hỏi tất cả mọi chuyện từ nhỏ đến giờ. Trước đó Nghê Lam từng bị tạm giam, lần đó cũng bị hỏi rất nhiều, Nghê Lam nhìn thấy lần này bọn họ cũng lấy ghi chép khẩu cung lần trước ra, dường như là để đối chiếu hiện tại với những gì cô đã nói trong quá khứ, một khi bắt được chi tiết sai sót nào thì có thể hung hăng đả kích cô.
Cuối cùng bọn họ không phát hiện được gì, mà Nghê Lam cực kỳ mệt mỏi, vết thương cũng làm sắc mặt cô rất kém. Sau khi nhân viên thẩm vấn và Lưu Tống thương lượng xong, dừng thẩm vấn, đưa Nghê Lam về bệnh viện trị thương, tĩnh dưỡng.
Lúc Nghê Lam đi ra thì gặp luật sư, anh nói Lam Diệu Dương cũng bị tra hỏi, còn có Lam Cao Nghĩa, bởi vì tập đoàn Blue sử dụng hệ thống bảo an của Thụy Thuẫn, mà tập đoàn Viễn Bác của Tần Viễn là cổ đông và đơn vị dịch vụ phát triển phần mềm của Thụy Thuẫn.
Bonnie cũng bị kêu tới tra hỏi, ở một cục cảnh sát khác. Không chỉ bởi vì Bonnie cứu Khương Thành, ở bệnh viện còn tương tác với một người gọi ông là Lawrence Kim, mà còn vì công ty của ông cung cấp dịch vụ cố vấn kỹ thuật an ninh cho Huy Hoàng và Blue.
Đây đúng thật là làm to chuyện.
Kiểu này là tung lưới lớn, kiểm tra cẩn thận, cuối cùng cũng có thể tìm ra chút chứng cứ phạm tội của Tần Viễn chứ?
Nghê Lam ở bệnh viện năm ngày. Vốn dĩ cô cũng không muốn ở, nhưng nghe nói một đám phóng viên đang chờ cô, cô liền nhanh chóng xỉu đi.
Trong năm ngày này bên ngoài quả thật long trời lở đất, tin tức gì cũng có. Mặc dù cục an ninh mạng đã tiến hành giám sát tất cả thảo luận quá mức hay những tin tức không chân thực, nhưng cũng không thể ép xuống sự quan tâm của mọi người về chuyện lần này.
Khương Thành vậy mà bị bắt rồi? Anh không phải người bị hại sao? Anh cũng bị máy bay không người lái tập kích mà, bây giờ vụ án này lại liên quan tới anh?
Weibo của Khương Thành và studio của anh đều im như tờ, không nói một lời nào.
Lần này đủ loại suy đoán và lời đồn bay đầy trời. Đám fan hâm mộ khóc ròng.
Khóc ròng còn có fan của nghệ sĩ khác trong Phong Phạm.
Phong Phạm gặp chuyện lớn, vậy mà cả công ty đều bị điều tra? Vậy nhóm nghệ sĩ kia phải làm sao bây giờ?
Từng nghệ sĩ của Phong Phạm dồn dập phát biểu, tuyên bố bản thân chỉ hỗ trợ điều tra, bị thẩm vấn, không hề có bất kỳ hành vi phạm pháp nào, làm việc đều tuân theo sắp xếp hợp đồng của công ty, bọn họ cũng sẽ toàn lực phối hợp với cảnh sát, điều tra rõ chân tướng.
Mà trong năm ngày này, vì cảnh sát điều một lượng lớn nhân lực và lực lượng kỹ thuật, hơn nữa trước đó cũng đã có một số tích lũy và tiến triển điều tra, cho nên chuyện Phong Phạm đã được tra rõ rồi.
Xác thực có tồn tại tội phạm kinh tế, hoạt động rửa tiền.
Ngoại trừ tiền bạc có bằng chứng cho thấy thông qua tài khoản đoàn làm phim, người môi giới, người lao động dùng để thanh toán cho Trần Viêm gánh tội thay, còn lại nhiều bút toán thanh toán điện tử lớn không rõ ràng.
Quan trọng nhất chính là, không có manh mối nào chỉ ra việc này có liên quan đến Tần Viễn.
Đỗ Lợi Quần, Đàm Tuấn, Khương Thành, La Văn Tĩnh là những người bị hiềm nghi chủ yếu.
Tài khoản của Thụy Thuẫn trái lại lại rõ ràng, sau khi nhận được khiếu nại của Lam Sắc Hào và Huy Hoàng khi có vấn đề giám sát an ninh, họ cũng nghiêm túc xử lý. Bọn họ đưa ra lịch sử phân tích, tài liệu nghiên cứu phát minh nâng cấp kỹ thuật, chứng minh quả thực từng bị hacker tấn công, bọn họ cũng tích cực chuẩn bị hồ sơ cho ban ngành liên quan, cũng bổ sung nâng cấp sai sót, không có bất kỳ hành vi biển thủ nào. Công ty cũng không được lợi ích gì trong việc bị hacker tấn công, cũng không có bất kỳ động cơ nào.
Hơn nữa, cũng không tìm ra được mối liên quan gì với vụ máy bay không người lái.
Những người liên quan bắt được từ vụ tập kích Khương Thành, âm mưu bắt cóc La Văn Tĩnh, vụ ám sát Quan Phàn ở bệnh viện, còn có chủ nhiệm Quách Tuấn của trung tâm phân tích vật chứng, cũng đều chưa cung khai ra người nào.
Bọn họ chỉ biết một nickname trên mạng: Maria.
Nhưng thân phận Maria thực sự là ai, bọn họ cũng không biết.
Bởi vì cảnh sát lập tức thẩm vấn một số lượng lớn nhân viên, vào kiểm tra nhiều công ty, khiến cho công chúng xôn xao.
Sau hôm máy bay không người lái tập kích, Weibo của cảnh sát phát ra thông cáo liên tục cho công chúng, tuyên bố giải thích cho sự việc máy bay không người lái tập kích, cho thấy cảnh sát dốc toàn lực triển khai điều tra, tất nhiên sẽ nghiêm trị hung thủ. Nhưng vì chưa tra ra được nhiều tư liệu, ngoại trừ câu cuối cùng mang tính tuyên bố khẩu hiệu kia, trong thông cáo cũng không viết ra được nội dung nào được công chúng công nhận.
Trong sự cố tổng cộng có 18 người bị thương, trong đó ba người bị thương nhẹ, 5 người trọng thương. Có ba người tử vong, một người trong đó là bị máy bay không người lái bắn chết tại chỗ, hai người bị xe tông trọng thương không thể chữa trị.
Xe cộ bị va chạm, hư hỏng hơn hai mươi chiếc, trong đó có hai chiếc xe buýt. Số lượng người dân bị kinh sợ trong sự kiện rất nhiều, càng khỏi phải nhắc đến số lượng dân mạng bị thu hút vào xem trực tiếp giết người.
Những ảnh hưởng gây ra sau đó dùng chữ sóng thần để hình dung cũng không quá đáng.
Sự việc không những dẫn đến sự kinh hoàng của quốc tế, nước ngoài tranh nhau đưa tin. Truyền thông quốc nội cũng sục sôi, truyền thông phát ra những chỉ thị quan trọng của những lãnh đạo đối với chuyện này, cảnh sát bố trí đường dây nóng tiếp nhận manh mối và báo cáo do người dân cung cấp.
Mấy tài khoản trong V, blog tri thức biểu đạt cái nhìn với chuyện này, các loại phỏng đoán, lời đồn thi nhau ra lò. Rất nhiều người chứng kiến tận mắt ngày đó cũng nói rõ tình huống nhìn thấy, có người tự xưng là người bị hại cũng trần thuật lại cảnh ngộ gặp phải của mình, còn nghe nói có nhân viên bị gọi đi thẩm vấn cũng nhảy ra lên án thái độ của cảnh sát và sự bất công khi bản thân vô cớ bị thẩm vấn.
Thật giả đan xen, ồn ào hỗn loạn.
Nhiều người lên án cảnh sát phản ứng chậm chạp, cơ chế cảnh báo không hoàn thiện, cứu viện chậm chạp, có thái độ tệ với người dân vô tội.
Còn có người truyền lại chuyện nội bộ cảnh sát mục nát, người cảnh sát tên Âu Dương Duệ kia thực ra là ô dù của xã hội đen, bởi vì chia chác không đều nên bị xã hội đen trả thù, dùng phương thức ác liệt như vậy để vạch trần trước toàn xã hội, trả thù Âu Dương Duệ, có thể thấy được thù lớn thế nào. Cả cục cảnh sát đều thối nát.
Lời đồn càng truyền càng lớn, cho dù có nhóm người kể ra được trong thông cáo cảnh sát nói rõ thời gian đến hiện trường, xử lý sắp xếp các loại, vẫn có người nghi ngờ cảnh sát nói dối.
Tư liệu bối cảnh của Âu Dương Duệ cũng bị đào bới đến ngọn ngành. Có người bôi nhọ, có người lên án đã từng bị anh làm hại, cũng có người tự xưng là người bị hại trong sự kiện máy bay không người lái tập kích hôm đó, yêu cầu Âu Dương Duệ và cảnh sát giải thích.
Phụ đề ‘Âu Dương Duệ, đội trinh sát cục cảnh sát thành phố, dân chúng vì anh mà chết’ trong lúc trực tiếp này khắc sâu vô đầu người ta, trong nhất thời có hai luồng quan điểm đối với Âu Dương Duệ, ủng hộ khen ngợi anh ngày đó dũng cảm gan dạ; mắng anh hại chết người dân vô tội, yêu cầu anh gánh trách nhiệm, yêu cầu cảnh sát điều tra anh rõ ràng.
Tình huống người bị bắt đều bị đào lật lên, Khương Thành trước đó làm gì, La Văn Tĩnh sao vậy, Đỗ Lợi Quần là ai, Thôi Canh có xuất thân gia đình thế nào, v.v.
Còn có Tần Viễn, anh ta rốt cuộc là thế nào?
Học vị ưu việt, cha mẹ đều mất, cực khổ cố gắng không ngừng vươn lên. Là thần đồng học bá, kỹ thuật siêu việt, thần thoại lập nghiệp, nhà từ thiện anh tuấn, rốt cuộc anh ta đã phạm tội gì?
Người đào không ra được tài liệu của anh rốt cuộc đào ra một kết luận: Anh là gay.
Cái này lại càng chọc vào tổ ong vò vẽ, chủ đề này bị dân mạng chửi rủa thậm tệ, sinh sự vô cớ, phỏng đoán ác ý. Chủ đề lại bị lôi tới vụ phân biệt giới tính, lệch lạc nghiêm trọng.
Vì lời đồn, chửi rủa trên mạng quá nhiều, quấy rối nghiêm trọng nghe đọc, gây ra hỗn loạn, thế là cảnh sát mạng xóa đi rất nhiều bình luận và chủ đề, lúc này lại bị dân mạng nghĩ tình tiết mới, nói cảnh sát che giấu chân tướng, xóa cắt thì giỏi phá án thì không.
Nghê Lam nhìn thấy tình huống trên mạng cũng có chút cảm khái, lúc trước là một mình cô bị bôi đen, bây giờ toàn bộ đều đen, thật là lợi hại.
A, cũng không phải toàn bộ, Tần Viễn kia vậy mà có được sự đồng tình của mọi người. Làm sao lại không có ai mắng anh ta chứ, hoả lực không đủ a, mắng chết anh ta đi!
Nghê Lam thật sự tức giận.
Trong năm ngày này cảnh sát lại đến thẩm vấn cô thêm ba lần, Lưu Tống còn đưa cô đến cục tạm giam, để cô gặp Tần Viễn một lần.
“Đối chất sao? Chọc giận anh ta?” Việc này cô thích làm!
“Với tính cách của anh ta, anh ta sẽ rất vui vẻ tao nhã lịch sự trào phúng cô, khiêu khích cô, nhìn dáng vẻ không thể làm gì được của cô. Bất kể anh ta nói gì, cho dù là ám chỉ kêu cô chú ý sức khỏe, chúng tôi đều có thể liên hệ lệnh truy sát với anh ta, luật sư của anh ta biện hộ thế nào là chuyện sau đó. Nhưng chúng tôi chỉ có thể giam anh ta thêm một thời gian nữa thôi.”
“Được, đã hiểu.” Nghê Lam gật đầu.
Nghê Lam chuẩn bị kỹ càng rồi, nhưng Tần Viễn còn kỹ hơn cô một bậc.
Anh ta từ chối nói chuyện với Nghê Lam. Lúc Nghê Lam bị giam chung với anh ta, anh ta không nói một lời, bất kể Nghê Lam nói cái gì, anh ta đều chỉ giống như đang xem kịch nhìn Nghê Lam. Ánh mắt kia giống như nhìn con khỉ, Nghê Lam thật sự không thể diễn tiếp nữa, hoàn toàn không thể phát huy giống như lúc ở bên La Văn Tĩnh.
Nghê Lam trầm mặt đi ra, tức giận bùng nổ.
“Aaaaaa, tức chết tôi rồi! Cái đồ con rệp kia!”
Lưu Tống thở dài, xét về sự trầm ổn trong chuyện này, Nghê Lam tuổi trẻ bốc đồng thật không phải đối thủ của Tần Viễn. “Tôi nói rồi, đây là một trận chiến ác liệt. Bây giờ chỉ mới bắt đầu, Nghê Lam, cô phải chịu đựng.”
Nghê Lam nhìn về phía ông.
“Cô nên xuất viện rồi.”