Liên quan đến chuyện Khương Thành, internet đã bùng nổ rồi, phía Phong Phạm cũng bùng nổ.
Nhưng nhân viên công ty Phong Phạm không biết làm sao cho tốt, các sếp ra lệnh cấm bàn luận, yêu cầu bọn họ không được nói gì với bên ngoài. Bộ phận PR mặt mày choáng váng, bộ phận bọn họ ngược lại nghĩ gì cũng không nói, nhưng có thể sao? Điện thoại bị réo liên tục. Mà chuyện lớn như vậy thật sự có thể không làm gì sao? Nhưng bọn họ thực sự cũng không biết làm cái gì mới được.
Di động của Khương Thành tắt máy. Thôi Canh cũng vậy. Đàm Tuấn trái lại không tắt nhưng người ta cũng giả chết.
Chuyện Khương Thành và La Văn Tĩnh quen biết qua lại đã bị nhóm bạn bè trên mạng khui ra, thậm chí một số người cùng đi biết chút nội tình cũng tiết lộ ra. Mọi người sắp xếp tính toán một hồi thì hai người này đã quen nhau mười năm rồi. Hơn nữa còn từ lúc sự nghiệp của hai người chưa phát triển đã giúp đỡ lẫn nhau, La Văn Tĩnh giúp đỡ mang tới không ít cơ hội cho Khương Thành.
Lại thêm phần người đại điện đầu tiên của Khương Thành, Vạn Đa, liều mạng bóc lột Khương Thành, về sau còn không ít lần nói xấu La Văn Tĩnh ở trên mạng, trong ngành cũng có người biết, trước đó toàn bộ nhờ La Văn Tĩnh mà Khương Thành mới thoát khỏi bàn tay quỷ dữ của Vạn Đa.
Nói như vậy, tình cảm của hai người này rốt cuộc phát triển bao nhiêu năm, nếu nói Đàm Tuấn không biết vậy cũng quá mất mặt, nhưng anh quả thật không biết. Cho nên lúc này anh cũng không dám nói lung tung, lỡ như nói sai cái gì, sau đó Khương Thành phủ nhận hoặc có phản ứng gì khác, hai người bọn họ làm mất mặt lẫn nhau thì không thích hợp rồi.
Đàm Tuấn rất tức giận đối với việc này. Anh cùng với Đỗ Lợi Quần đóng cửa lại họp.
Bên phía Đỗ Lợi Quần sứt đầu mẻ trán, thuế vụ, điều tra kinh tế đến tận cửa kiểm tra, buổi biểu diễn nửa năm trước cũng bị bên công thương truy tra giấy tờ thủ tục chứng minh, còn có hợp đồng lao động của hai nhân viên nghỉ việc cũng bị lôi ra hỏi.
Tóm lại những chuyện không quan trọng trước đây đột nhiên đều bị lôi ra khuếch đại lên. Nếu nói không phải cố ý vậy thì không có khả năng.
Đỗ Lợi Quần cảm thấy có người đang muốn chỉnh bọn họ, ông hoài nghi là Lam Diệu Dương.
Đàm Tuấn hỏi Đỗ Lợi Quần: “Phiền phức có lớn không?”
“Phiền phức của công ty có thể qua được, chẳng qua là nộp ít tiền phạt. Trái lại là chuyện bên phía Khương Thành, sao đột nhiên lại lòi ra chuyện này chứ?”
“Em đã gọi điện thoại cho Lý Mộc, anh ta không chịu nói là ai kêu anh ta làm như vậy, khăng khăng nói mình đưa tin có một không hai. Mà bây giờ đã đăng lên hết rồi, không thể ém xuống được.”
“Khương Thành nói thế nào? Cậu ta tính xử lý thế nào?”
“Em không liên lạc được với anh ấy. Điện thoại tắt máy rồi. Em gửi tin nhắn cũng không trả lời.”
“Thôi Canh thì sao?”
“Cũng không liên lạc được.”
“Vậy đến nhà cậu ta đi. Không phải cậu ta có mấy chỗ thôi sao, còn có thể trốn chỗ nào được.”
“Em đi rồi, toàn là phóng viên, nhìn thấy xe của em là vây lại, em chỉ đành đi luôn.”
Đỗ Lợi Quần trầm mặc một hồi: “Hiện tại tôi không lo lắng mấy chuyện nhỏ kia của công ty, tôi lo lắng cho Khương Thành. Nếu như cậu ta làm liên lụy tới chúng ta, đừng ai mong được thoải mái.”
Đàm Tuấn cũng nôn nóng: “Vậy La Văn Tĩnh thì sao? Chuyện này cũng không phải của một mình Khương Thành. La Văn Tĩnh cũng nên có cách liên lạc với Khương Thành đi chứ, hai người bọn họ phải liên lạc với nhau xem có kế hoạch đối phó gì không?”
“La Văn Tĩnh cũng tắt điện thoại rồi. A Tử nói sáng nay cô ấy mua vé máy bay về. Tôi kêu Hồng Lôi liên lạc cũng không liên lạc được.”
Hai người đồng thời mắng một câu.
Đỗ Lợi Quần nói: “Tóm lại cậu lo xử lý chuyện của Khương Thành, nhất định phải tìm được cậu ta. Tìm không được cậu ta thì tìm ba mẹ cậu ta.”
“Mấy năm trước anh ấy đưa cha mẹ đến viện dưỡng lão, em cũng không biết ở đâu.”
“Mẹ nó.” Đỗ Lợi Quần bực mình nổi cáu, “Vậy cậu nghĩ biện pháp khác đi.”
Đàm Tuấn cắn răng, rời đi.
Đàm Tuấn quay lại văn phòng lấy chìa khóa xe, nhìn thấy hai cảnh sát đang thẩm vấn trong văn phòng, còn có người đang kiểm tra máy tính của bọn họ. Đàm Tuấn nén giận, cầm chìa khóa rồi đi. Nếu cố tình tới gây phiền phức vậy anh không muốn phản kháng để gây thêm phiền toái, anh cũng không tin bọn họ có thể tra ra được gì.
Nghê Lam, Lam Diệu Dương và Âu Dương Duệ nhanh chóng trao đổi ý kiến. Hiện tại bắt nghi phạm đến cục cảnh sát để tra hỏi sợ là không kịp, thời gian quý giá. Âu Dương Duệ sắp xếp Đường Bưu ở lại Caesar tiếp tục điều tra, những người khác đều tới Thuận Huy. Lôi Tinh Hà và Điền Duyệt áp tải Kiều Nghĩa đến phòng 1215 của Lôi Tinh Hà tiến hành thẩm vấn, mà chính Âu Dương Duệ sẽ đưa nhóm Lam Diệu Dương đi tìm La Văn Tĩnh.
Vừa mới sắp xếp xong, Vương Mạc gọi điện thoại đến, bọn họ đã bắt được Trịnh Nhiên.
“Đưa đến Thuận Huy đi, 1316.” Âu Dương Duệ nói.
1316 là phòng Âu Dương Duệ đặt, phòng 1315 bên cạnh là phòng Trịnh Nhiên đặt.
Nhưng Trịnh Nhiên không có ở qua.
Đêm qua, hắn chỉ rời khỏi Caesar nửa tiếng. Thời gian này đủ để hắn đi đến khách sạn Thuận Huy làm thủ tục nhận phòng lấy thẻ phòng, vẫn còn đủ thời gian đi đến siêu thị nhỏ bên cạnh bãi xe Caesar mua đồ ăn và vật dụng hàng ngày.
Trên đường Âu Dương Duệ đi đến khách sạn Thuận Huy, thuận đường ghé siêu thị nhỏ kia, vừa hỏi thì quả nhiên là vậy, đêm qua Trịnh Nhiên mua không ít bánh mì, bánh ngọt, mì ăn liền, còn có các loại trái cây.
Nhưng mấy thứ này hiện tại không thấy nữa.
Thời điểm tối qua Trịnh Nhiên quay lại Caesar trên tay không cầm gì cả.
Toàn bộ đã cực kỳ rõ ràng rồi.
Nghê Lam đi đến trước khách sạn Thuận Huy, ngẩng đầu nhìn tầng 13, tấm màn che phòng 1315 đóng chặt.
Tiếp theo đó bọn họ lên lầu. Trước khi lên lầu Âu Dương Duệ hỏi khách sạn, camera giám sát của Thuận Huy tối qua bắt đầu hư, hiện tại vẫn chưa kịp sửa. Nhân viên trực trước quầy tiếp tân ca sáng và nhân viên phục vụ ở sảnh cũng không chú ý tới có ai giống La Văn Tĩnh tiến vào hay không.
Toàn bộ đều quá trùng hợp, camera bị hư, không ai nhìn thấy, cho nên nếu La Văn Tĩnh biến mất vài ngày cũng không ai biết được cô đi đâu.
Âu Dương Duệ và nhóm Nghê Lam đứng ở cửa phòng 1315.
Sau một hồi im lặng, mọi người giống như đều cảm nhận được áp lực không gian giữa hai bên ngăn cách bởi cánh cửa.
“Mọi người đi vào đi, em sẽ đàm phán với cô ấy.” Nghê Lam nói với Âu Dương Duệ và Lam Diệu Dương.
Mọi người đều lùi ra, Âu Dương Duệ mở cửa phòng 1316, cùng Lam Diệu Dương đi vào. Cửa không khóa, bọn họ liền đứng bên cạnh cửa chờ.
Nghê Lam gõ cửa, đợi ở trước cửa một chút, sau đó lại gõ cửa.
“Chị Tĩnh, em đến rồi. Chỉ có mình em, chúng ta nói chuyện được không?”
Trong cửa không có tiếng động nhưng Nghê Lam nhìn qua khe cửa thấy có bóng người qua lại, phía sau cửa có người.
Nghê Lam tiếp tục nói: “Chị biết là tụi em có thể hỏi khách sạn lấy thẻ phòng xông vào nhưng tụi em không muốn làm vậy. Tụi em hi vọng có thể lấy được sự tin tưởng của chị.”
Bóng mờ phía sau cửa không tiếp tục di chuyển, người nọ liền dừng lại đứng phía sau cửa.
Nghê Lam nhìn, nói tiếp: “Em nói tụi em, là chỉ em và cảnh sát. Hi vọng chị có thể tin tưởng em, còn có cảnh sát. Tụi em có chút phỏng đoán về tình cảnh của chị, của anh Thành, khả năng không hoàn toàn chính xác, tụi em muốn biết chân tướng, như vậy mới biết làm sao giúp đỡ được hai người. Chị đã nói anh Thành là người bị hại. Tụi em đồng ý tin tưởng, nhưng tụi em cần phải biết chân tướng.”
Phía sau cửa vẫn không có tiếng động gì nhưng bóng mờ cũng không nhúc nhích.
“Vừa rồi tụi em mới bắt được một tên côn đồ ở Caesar, hắn ta giả gái muốn xông vào phòng chị. Còn về việc hắn xông vào muốn làm gì, là giết chị hay là cảnh cáo đe doạ chị, hay là bắt cóc chị đe dọa anh Thành, tụi em tạm thời còn không biết, cũng chưa thể hỏi cung ra.”
Bóng mờ trong khe cửa lay động.
“Chuyện tình cảm của chị với anh Thành hôm nay đã vỡ lỡ trên mạng rồi. Dân mạng phản ứng rất mạnh. Chị đã lên mạng xem chưa?”
Phía sau cửa không ai nói gì.
“Cuộc sống của chị không thể trở về như trước đây được nữa. Bất luận là La Văn Tĩnh lúc trước vào đoàn phim theo chân đạo diễn học tập, hay là La Văn Tĩnh làm chương trình văn nghệ thành công, hay là La Văn Tĩnh cố gắng nỗ lực làm tốt vai trò tổng giám nghệ nhân, đều đã không thể quay về được rồi. Về sau bọn họ có thể nói, đó là La Văn Tĩnh bạn gái của Khương Thành, hoặc có thể nói vợ của Khương Thành, hoặc lại có thể nói, bà già hại Khương Thành.”
Nghê Lam tiến tới một bước, áp bàn tay lên cánh cửa: “Bất luận là kiểu xưng hô nào, chị cũng phải đối mặt. Chị còn phải đối mặt với nguy hiểm đến bất kỳ lúc nào, cũng giống như hôm nay. Chị ở phòng này, có thể nhìn thấy phòng mình đối diện bên kia đúng không? Chị có phải đang nghĩ, có lẽ có người tới tìm chị, chị có thể nghĩ xem là ai? Nhưng chị có từng nghĩ tới người tới tìm chị là muốn giết chị hay không? A Tử có thể sẽ chuyển đến phòng chị ở, có lẽ người đến đó sẽ tưởng cô ấy là chị rồi giết cô ấy.”
Bóng người phía sau cửa động đậy.
“Chị cũng không muốn kết quả như vậy đúng không? Nhưng chị trả phòng sẽ bị người ta chú ý, chị muốn tranh thủ chút thời gian phải không? Chị cũng không muốn hại người khác? Chị tự mình an ủi bản thân rằng bọn họ sẽ không quá tàn nhẫn? Nhưng mà, lỡ như có chuyện thì sao? Chị không giải quyết vấn đề, không phải chị là người bị hại thì sẽ là người khác bị hại.” Nghê Lam cảm thấy mình có phần thuyết phục được cô, vì vậy không ngừng cố gắng.
“Thật sự không thể quay lại tháng ngày tự lừa dối mình, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì được nữa. Chị không thể trốn trong phòng này cả đời. Chúng ta nói chuyện một chút được không? Lựa chọn hiện tại của chị sẽ quyết định sau này chị sẽ phải đối mặt với điều gì.”
Nghê Lam thầm nghe thấy tiếng nức nở ở phía sau cửa, cô tiếp tục nói: “Hôm đó chị đồng ý nói chuyện với em thì em lại đúng lúc gặp chút phiền toái. Em phải đến bệnh viện trợ giúp Quan Phàn. Tụi em đã rất cố gắng cứu được Quan Phàn. Chị có đọc tin tức về vụ bắn nhau ở bệnh viện trên báo không? Còn có người quay clip em. Quả thật rất nguy hiểm, nhưng em không thể sợ hãi, em biết sợ hãi cũng vô dụng. Chị thì sao?’
Di động của Âu Dương Duệ rung lên một cái, anh cúi đầu xem, là điện thoại của Lưu Tống gọi đến. Âu Dương Duệ đi vào phòng, hạ giọng nghe điện thoại.
Lưu Tống nói: “Bọn tôi không tìm thấy Khương Thành, cũng không tìm được Thôi Canh. Phòng làm việc của cậu ta, hai căn nhà của cậu ta, bọn tôi đều đến cả rồi. Không có ai. Có rất nhiều phóng viên, trong ba lớp ngoài ba lớp. Bọn tôi cũng không dám có hành động gì lớn.”
Âu Dương Duệ đơn giản nói qua hình huống bên này, Lưu Tống nói: “Mau chóng thuyết phục La Văn Tĩnh, cô ấy hành động như vậy chắc chắn là theo sắp xếp của Khương Thành. Nếu bên Tần Viễn muốn động thủ với La Văn Tĩnh cũng sẽ không khách khí với Khương Thành. Nhất định phải nhanh chóng tìm ra Khương Thành.”
Âu Dương Duệ ra ngoài, gõ chữ vào di động, giơ lên cho Nghê Lam xem.
Nghê Lam gật đầu một cái, lại nói: “Bọn em đã bắt được Trịnh Nhiên, là người giúp chị đặt phòng này. Cảnh sát khu vực đang dẫn ông ta trở về. Sự tình rất nhanh sẽ sáng tỏ. Không phải biết từ chỗ của chị thì sẽ biết được từ chỗ của ông ta, tụi em còn rất nhiều manh mối khác có thể tra ra được. Nhưng em hi vọng sẽ có được manh mối từ chị, người biết rõ chân tướng. Như vậy người có biểu hiện lập công là chị, còn có anh Thành. Như thế đều có lợi với hai người. Chị Tĩnh, trong lòng chị biết rõ, thời gian kéo dài càng lâu, anh Thành cũng sẽ gặp nguy hiểm. Thời gian chị tranh thủ cũng là dùng để cứu anh Thành.”
Nghê Lam vừa dứt lời, cửa mở ra.
La Văn Tĩnh đứng ở sau cửa.
Hốc mắt cô đỏ hoe, hiển nhiên do khóc quá nhiều. Mắt cô hiện tại cũng rất ướt. Cô không trang điểm, sắc mặt trắng bệch, có chút tiều tụy, vừa thấy đã biết cả đêm ngủ không ngon.
“Chị Tĩnh.” Nghê Lam bình tĩnh gọi cô một tiếng.
“Cô bây giờ lấy thân phận gì tới?” La Văn Tĩnh hỏi cô, “Người khả nghi lập công chuộc tội hay là cảnh sát nằm vùng?”
“Nếu chị đồng ý, em có thể là bạn bè.” Nghê Lam nói.
La Văn Tĩnh nhìn cô chằm chằm, im lặng hồi lâu. Mở cửa, xoay người vào phòng.
Nghê Lam nhanh chóng vẫy tay về phía Lam Diệu Dương và Âu Dương Duệ, đi theo La Văn Tĩnh vào trong.
La Văn Tĩnh ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng. Cô thấy được có ba người theo cô vào phòng nhưng cô không có phản ứng gì lớn, dường như đã chuẩn bị tâm lý.
“Khương Thành mất tích rồi.” Câu đầu tiên Âu Dương Duệ nói là câu này.
“Anh ấy đã hẹn tôi sẽ gặp ở đây.” La Văn Tĩnh cúi thấp đầu, thấp giọng nói.
Âu Dương Duệ khẩn trương cúi đầu nhắn tin cho Lưu Tống.
Lam Diệu Dương không lên tiếng nhưng yên lặng bắt đầu kiểm tra tình hình trong phòng. Anh lấy ra một thiết bị, bắt đầu quét xem trong phòng có camera hay thiết bị nghe lén nào không.
Âu Dương Duệ có chút kinh ngạc, cậu ấm này thay đổi từ lúc nào rồi vậy?
Nghê Lam và La Văn Tĩnh không có phản ứng gì, Âu Dương Duệ vội vàng thu hồi lực chú ý, hỏi lại: “Chuyến bay của anh ta là khi nào?”
“Không biết. Anh ấy cũng không chắc chắn, anh ấy nói anh ấy cần chút thời gian để sắp xếp.”
“Vậy bây giờ anh ta đang ở đâu?” Âu Dương Duệ tiếp tục hỏi.
“Anh ấy không nói, nhưng anh ấy nói cực kỳ an toàn. Kêu tôi yên tâm chờ anh ấy.”
Nghê Lam hỏi: “Sau khi anh ấy đến đây, hai người có kế hoạch gì?”
“Không biết. Anh ấy nói cứ trốn đi vài ngày, chỉ hai người chúng tôi, suy nghĩ kỹ một chút, bình tĩnh lại, tránh được trận này sau đó mới tiếp tục quyết định.”
“Đã xảy ra chuyện gì? Chúng tôi biết anh ta tham gia rửa tiền, anh ta đã xảy ra chuyện gì, anh ta bị khống chế sao?”
La Văn Tĩnh giữ im lặng, một lát sau, một giọt nước mắt rơi xuống thảm sàn.
Tất cả mọi người đều im lặng chờ.
Lại một lát sau, La Văn Tĩnh rốt cuộc mở miệng: “Khương Thành là một người cực kỳ tốt, cực kỳ cực kỳ tốt. Từ trước đến giờ anh ấy cực kỳ đơn thuần, rất dễ tin người. Cho nên anh ấy bị Vạn Đa lừa không ít tiền, anh ấy bị bóc lột. Nhưng Khương Thành hiền lành không muốn trở mặt. Về sau là tôi ra mặt mới giải quyết được việc này. Khương Thành vất vả mấy năm, lãng phí thời gian vô ích, nhưng anh ấy không oán trách, ngược lại thấy năng lực mình chưa đủ, cho nên anh ấy muốn cải thiện. Khi đó chúng tôi mến nhau, tôi ủng hộ anh ấy, anh ấy cũng không phải người yếu đuối, tự anh ấy làm việc, vừa đi làm vừa đi học.”
Lam Diệu Dương nghe có chút sốt ruột, nếu trên người La Văn Tĩnh có cái nút nào, anh muốn ấn tua nhanh một chút.
La Văn Tĩnh tiếp tục nói: “Thời gian đó cực kỳ vất vả, tâm lý Khương Thành cũng được tôi luyện mạnh mẽ, rõ ràng có điều kiện rất tốt nhưng vì sao lại không có cơ hội tốt. Anh ấy cũng đi gửi lý lịch khắp nơi, nếu có công việc trong đoàn phim anh ấy cũng bằng lòng đi làm, muốn lăn lộn cho quen mặt, tranh thủ cơ hội. Tôi biết anh ấy có phần nôn nóng. Sau đó một ngày, anh ấy nhận được một email, trong mail nói có thể cho một cơ hội để nổi tiếng, hỏi anh ấy có đồng ý đi phỏng vấn hay không. Khương Thành nhận lời.”
La Văn Tĩnh ngửa mặt lên, nước mắt chảy qua gương mặt, cô giơ tay lau đi.
“Email này chính là khởi nguồn của toàn bộ mọi chuyện.”